Bích Diểu nghĩ như vậy rồi thu lại cái tay đang sờ má, sau đó nhìn chằm chằm ngón tay một chút, cảm thấy kỳ quái. Cô ta lại cảm thấy ấm áp?
Cô ta là ma...
Đậu Đậu quay về chỗ ở, bế hai đứa bé ra ngoài.
Bởi vì khoảng thời gian này Đại Vu Sư luôn ở trong cung tra tung tích của ma tinh cho nên người đưa cơm biến thành Mạch Lăng.
Mạch Lăng nói tường tận tình hình gần đây của một đống ma tinh trong nhà, sau đó tổng kết lại, “Chỉ còn lại ma ở Thánh nữ các bên em và bên chỗ Đại Vu Sư nữa là tập hợp đủ rồi.”
Đậu Đậu gật đầu, sau đó cầm đũa ăn cơm, ăn được một nửa đột nhiên nhớ ra hỏi, “Gần đây mẹ thế nào rồi?”
“Ừ, rất tốt.”
Nói thật lúc Mạch Lăng nghe thấy cái này hơi đơ ra, bởi vì lâu như vậy rồi đây là lần đầu tiên Đậu Đậu chủ động hỏi đến tình hình của phu nhân Hoa Nguyệt.
Trước kia...
Trước kia cô giống như đã đứt mất thất tình lục dục, dường như không hiểu đạo lí đối nhân xử thế gì cả.
Khụ, có vẻ như bây giờ cũng không hiểu gì.
Có khi cô cũng chỉ là thuận miệng hỏi như vậy thôi cũng nên.
Nói tóm lại, sau khi cô thành ma, quan hệ với tất cả mọi người đều xa cách...
Có điều, hình như người trong Ma tộc đều như vậy, sở dĩ anh ta khác, đại khái có thể là vì trước kia anh ta quá nặng tình.
Mạch Lăng an ủi mình như vậy, sau đó thấy Đậu Đậu sắp ăn xong rồi, giơ tay ra bắt đầu thu dọn bát đũa, vừa thu dọn vừa hỏi, “Tình hình bên này thế nào? Vẫn không tìm được à?”
Đậu Đậu cảm thấy Yêu Nghiệt không cần phải lừa cô, vì vậy cô gật đầu, “Tìm hết nam sủng ở Thánh nữ các rồi, đừng nói là có vết bớt hình trái tim trên người, đến người có vết bớt còn không tìm được một ai.”
Tổng cộng có một trăm tám mươi thánh nữ, trừ Bích Diểu ra, trung bình mỗi thánh nữ chỉ có một nam sủng mà thôi.
Ít người như vậy, có thể có mấy người có bớt?
Dù sao cô cũng không ôm hy vọng.
“Quân thượng giá lâm!”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng truyền lệnh chói tai, tay Đậu Đậu run lên, đôi đũa gãy đôi.
Mạch Lăng đau lòng nhìn đôi đũa bạc anh ta sợ em gái nhà mình bị người ta ám toán mà tốn nhiều tiền chế tạo, thở dài, cam chịu số phận dọn đồ.
Sau đó Ma quân đến, phong độ nhẹ nhàng đứng ở cửa phòng Đậu Đậu, ai không biết còn tưởng ông ta là chú của Đậu Đậu nữa.
“Phi Nhi, vừa ăn cơm xong à?”
Ma quân nói rồi sau đó phất tay, sứ giả truyền lệnh sau lưng cầm hộp lớn hộp nhỏ đi vào.
“Nào, ăn thêm chút nữa đi, hai đứa bé cũng thế.”
Ma quân nói xong, Biển Biển lập tức cẩn thận dắt Viên Viên lui về phía sau một bước. Không thể ăn đồ người lạ cho, huồng hồ là người lạ muốn lấy mẹ ngốc của bé.
Ma quân thấy hai đứa bé lui về phía sau có chút không vui, vẫn chưa nói gì đã nghe Đậu Đậu nói, “Không cần đâu Quân thượng, sức ăn của thần nữ nhỏ, hai đứa bé cũng đều ăn no rồi, cho nên không phiền Quân thượng.”
Có thể cách bao xa thì cách bao xa, nếu không ông ta phát hiện ra mệnh cách thật sự của cô thì sớm muộn gì cũng sẽ giở mặt.
Ma quân làm như không nghe thấy lời từ chối của Đậu Đậu, ông ta trực tiếp mở hộp đựng thức ăn ra, bày tất cả những món ăn cung đình ra ngoài.
May mà Đậu Đậu cũng là người từng lăn lộn từng trải sự đời, hoàn toàn không lay động đối với những món ăn kia.
Thiếu dầu thiếu muối không bột ngọt không hạt nêm, ngửi đã biết là không ngon rồi!
Vì vậy Đậu Đậu nhìn những món ăn kia một cái, hoàn toàn thờ ơ, “Quân thượng, thần nữ ăn no rồi.”
“Ăn no rồi?” Giọng Ma quân hơi lạnh đi, “Ăn no rồi thì theo bản quân vào cung đi.”