Vậy là Hiền phi đã biết mục đích đến đây của sứ giả, bà ta hừ nhẹ một tiếng, thừa nhận một cách vô tư, “Trên người con trai bổn cung có bớt, nhưng như vậy thì đã sao? Nếu Hoa Thanh muốn tra, bảo cô ta cầm thánh chỉ của Quân thượng đến đây rồi hãy nói!”
Đừng nói con trai bà ta không khắc ai, cho dù có, bà ta cũng không tin Ma quân sẽ vì một đứa con trai của tiểu tạp chủng mà để bà ta chịu thiệt.
Đương nhiên sứ giả truyền lệnh biết ý của Hiền phi, gã lập tức quay trở lại nói chuyện này cho Đại Vu Sư.
Đại Vu Sư thở phào, vội vàng cám ơn sứ giả truyền lệnh, y lấy lại tinh thần, đi tìm Ma quân.
Lúc đó Ma quân đang xoắn xuýt xem có cần đến Thánh nữ các tìm Đậu Đậu không thì thấy Đại Vu Sư tới, ông ta lập tức thu bức chân dung lại, điều chỉnh vẻ mặt, “Vu Sư? Có chuyện gì thế?”
“Thần, bái kiến Quân thượng.”
“Đứng lên nói đi.”
“Quân thượng, thần điều tra nhiều năm như vậy, gần như đã gặp tất cả ma của Ma cung…”
Đại Vu Sư nói một nửa, cố ý để lại nửa còn lại chờ Ma quân hỏi.
Ma quân cũng hiểu ý y, “Ồ, sau đó thì sao?”
“Sau đó, không tìm được.”
“Không tìm được? Không phải ngươi nói khắc tinh của con trai ta ở ngay trong Ma cung à? Ta muốn xem xem, rốt cuộc là yêu ma nào dám khắc con trai ta!”
Ma quân kích động, đến cả chữ con trai cũng nói ra rồi.
Đại Vu Sư hơi cúi người, nói, “Quân thượng, thật ra thì vẫn có một con ma chưa chấp nhận xét xử của thần.”
“Kẻ nào?”
“Nhị hoàng tử, Hoa Tú Chiêu Nhiên.”
“Chiêu Nhiên?”
“… Đúng thế.”
“Chiêu Nhiên thì không cần, chắc chắn nó không phải là khắc tinh. Nếu như là nó, người làm cha như bản quân còn có thể sống yên ổn được à?”
Quả nhiên Ma quân rất cưng chiều Hoa Tú Chiêu Nhiên, đừng nói Hoa Tú Chiêu Nhiên không phải khắc tinh, cho dù phải thì ông ta cũng không thể vì một đứa bé có Nhiễu Lan Đằng hai lá mới sinh ra mà đuổi Hoa Tú Chiêu Nhiên ra khỏi cung được.
Ông ta có thể cho Đại Vu Sư điều tra mấy lần ở hậu cung của ông ta chẳng qua là vì nể tình Hoa Thanh sinh không ít con gái cho ông ta, không có công lao cũng có khổ lao, chứ không phải là vì đứa bé Nhiễu Lan Đằng hai lá kia!
Cho nên…
“Tra tới đó là được rồi, ngươi đi nói với Hoa Thanh, chuyện này cứ kết thúc như vậy đi.”
“… Vâng.”
“Còn nữa, tùy tiện đặt một cái tên cho đứa bé đó, sau đó trở về nhà chăm sóc Quyển Châu Liêm, nếu không phải cô ta đến tìm bản quân, bản quân vẫn không biết Vu Sư đã có người kế tục rồi đâu! Chúc mừng Vu Sư.”
Nhưng Vu Sư không vui một chút nào cả.
Y căn bản không muốn nghe đến tên Quyển Châu Liêm. Đương nhiên, con của y, y tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm, còn về Quyển Châu Liêm… ha ha.
Bên ngoài cung điện, một bóng người màu hồng vội vàng chạy đi, dường như bước chân còn hơi hỗn loạn.
Là Hoa Thanh, Đại Vu Sư nhìn một cái đã nhận ra ngay.
Bởi vì trong cái giỏ cô ta xách có bánh hoa mai mà chỉ có hoa mai trong Hoa Thanh Viên mới có thể làm ra được. Lần này cô ta muốn mượn lý do đến tặng bánh ngọt để hỏi chuyện khắc tinh. Không ngờ còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Ma quân và Đại Vu Sư.
Hoa Tú Chiêu Nhiên, ha ha ha, tra đến Hoa Tú Chiêu Nhiên rồi lại nói không cần tra nữa. Còn cái gì mà tùy tiện đặt một cái tên cho đứa bé đó, vậy mà ông ta lại nói ra mồm được.
Không hổ là Ma quân, đã máu lạnh vô tình đến mức này rồi!
Nhiễu Lan Đằng hai lá thì không phải là con trai của ông ta sao?
Nhiễu Lan Đằng hai lá thì đáng đời bị những đứa con trai khác của ông ta khắc lại à?
Nội tâm Hoa Thanh gần như sụp đổ, lúc cô ta sụp đổ cũng chưa từng nghĩ lúc bản thân cô ta biết con trai mình là Nhiễu Lan Đằng hai lá cũng từng có một giây vô cùng muốn ném nó đi như vậy.