Thế là ba tên ma cứ thế công khai ở lại Mạch phủ, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả bị người khác phát hiện.
Đậu Đậu cho hai đứa nhỏ ăn bánh xong, sau đó liền đến Thánh nữ các.
Thánh nữ các vẫn như trước đây, điểm khác biệt chính là mọi người nhìn thấy cô đều sẽ cung kính lễ độ chào Mạch nhị tiểu thư.
Đậu Đậu đi đến nơi mình ở, bắt đầu nghĩ làm thế nào để tìm thấy Ma tinh của Thánh nữ các.
Nghe nói trên người Ma tinh có vết bớt hình trái tim, lẽ nào cô phải đi nhìn trộm nam sủng của những thánh nữ khác tắm hay sao?
Đậu Đậu vừa nghĩ như vậy, Yêu Nghiệt liền không nhịn được hiện hình, “Tôi đi nhìn giúp cô.”
“Ngươi ở đây à?”
Đậu Đậu kinh ngạc, sau đó nói, “Vậy được, làm phiền ngươi.”
Sau đó yên tâm đặt hai đứa nhỏ lên giường, thu dọn sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi tắm.
Tuy rằng vẫn chưa đến thời gian nghỉ ngơi, nhưng cô đã mệt rồi.
Tóm lại Đậu Đậu là một cô gái lười biếng đối xử tốt với bản thân mình, cô cảm thấy, nếu đã có người đồng ý giúp cô tìm, vậy thì cô còn nóng vội làm gì chứ?
Huống hồ cho dù cô có tìm được, phía Mạch Lăng và Đại Vu Sư trong lúc nhất thời cũng sẽ không có động tĩnh. Thế nhưng lần này Đậu Đậu đã sai rồi, thật sự là nhanh như vậy đấy, ít ra phía Mạch Lăng.
Anh ta đi Hoa gia một chuyến, vừa hay bắt gặp Hoa Hạo Vũ, kéo anh ta lại đi thẳng vào vấn đề chính, hỏi xem Hoa gia có ai có vết bớt hình trái tim trên người không.
Hoa Hạo Vũ sững sờ, sau đó liền nói, “Bớt? Bớt gì?”
“Bớt hình trái tim.”
“Bớt hình trái tim?”
Hoa Hạo Vũ vừa hỏi lại như vậy, Mạch Lăng dường như đã nhớ ra, “Này? Có phải là ngươi không vậy? Lúc nhỏ đi Tây Sơn chơi, ngươi để cho rắn cắn chim đến khóc như mưa, lúc đó mông ngươi có một vết bớt hình trái tim đúng không?”
Sắc mặt Hoa Hạo Vũ thay đổi, đang định phản bác lại đã bị Mạch Lăng kéo quần xuống, cũng may xung quanh không có con ma nào, nếu không anh ta thật là không biết giấu mặt đi đâu.
Tóm lại anh ta phản ứng rất nhanh kéo quần lên, hận một nỗi không thể xé Mạch Lăng thành tám mảnh, “Ngươi làm cái trò gì thế? Có ai như ngươi không hả? Nói đi, tìm ta có việc gì? Không không không, ngươi đừng nói! Ngươi tìm ta làm gì ta cũng không đi!”
Mạch Lăng nhìn rõ vết bớt to bằng móng tay trên mông của Hoa Họa Vũ, mới không quản Hoa Hạo Vũ nói gì, cứ thế quay đầu đi mất.
Vốn dĩ anh ta định trói Hoa Hạo Vũ mang về Mạch gia, nhưng nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy khả năng không lớn lắm.
Suy cho cùng Hoa gia người đông thế mạnh, anh ta cứ thế bắt người, tỉ lệ thành công sẽ không lớn lắm.
Hơn nữa, cho dù có bắt đi, người ta nếu không đồng ý giúp vậy thì chẳng phải uổng công khiêng hay sao?
Dù sao anh ta cũng đã tìm thấy rồi, còn về việc sau này, phải xem xem cô em gái của anh ta suy nghĩ thế nào.
Thế là Mạch Lăng quay người bỏ đi, để lại một Hoa Hạo Vũ vừa xách quần lên vừa ngẩn ngơ không hiểu đây là việc quái quỷ gì. Đến đây túm lấy quần của anh ta, sau đó bỏ đi?
Bị thần kinh à?
Hoa Hạo Vũ ở bên này đã chửi lấy chửi để Mạch Lăng, Mạch Lăng ở bên kia lại tự đắc. Anh ta cảm thấy sự việc thuận lợi như vậy là một khởi đầu tốt, chưa biết chừng qua vài ngày tới Ma tộc đã có thể thay đổi chủ rồi.
Chỉ cần Ma tộc đổi chủ, anh ta muốn mà gì mà không được chứ? Hoàn toàn không cần nhìn sắc mặt của người khác ok!