Cả ba cùng ngồi ở trong phòng, một tàn tật, một bị thương, một khỏa thân, nhìn cũng rất vui mắt.
Đại Vu Sư đang băng bó vết thương cho Mạch Truy, băng bó xong kiểm tra mạch đập của Mạch Truy… một nửa công lực đã mất rồi.
Đối với việc này, Đậu Đậu hoàn toàn không hề biểu đạt một chút ý tứ nào, như một điều tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, thậm chí còn cảm thấy bản thân mình đã ra tay quá chậm, chưa hút được bao nhiêu.
Sau một hồi im lặng kì quái, Bạch Dạ lên tiếng đầu tiên, “À, vừa rồi ta không hề nhìn thấy gì, không hề nghe thấy gì, các ngươi có thể thả ta đi được không?”
“Không được!”
Đậu Đậu còn chưa lên tiếng, Mạch Lăng đã nói không được trước, sau đó đi vòng quanh Diệp Vô Song và Bạch Dạ hẳn mấy vòng, ném mấy câu nói ra suýt chút nữa làm Bạch Dạ tức chết.
“Các ngươi là Ma tinh, bắt buộc phải giúp em ấy. Nếu không thì đáng gì mặt nam tử hán nữa!”
Bạch Dạ vừa nghe thấy vậy liền không vui, “Không đáng mặt thì không đáng mặt! Ta còn chưa nghe qua cái đạo lý không tạo phản thì không phải là đàn ông bao giờ!”
Nói xong chuẩn bị nhấc mông lên bỏ đi, không ngờ bị Đậu Đậu nãy giờ không nói gì chặn lại, “Đứng lại!”
Đậu Đậu vừa nói Bạch Dạ đã run cầm cập, hệt như sợ Đậu Đậu sẽ chạm vào y vậy, liên tục lùi về sau.
Đậu Đậu không hề tiến lên về phía y, chỉ nói một câu, “Ngươi có thể đi, nhưng công lực để lại.”
“Dựa vào đâu chứ?”
Bạch Dạ vừa nghe vậy liền không vui, “Cô ta cường đạo à?”
“Đúng, ta là cường đạo.” Suốt quá trình Đậu Đậu đều lạnh lùng, đối với sự hờ hững phớt lờ của Bạch Dạ, chỉ cảm thấy y có chút giống tiểu sư điệt của cô ở Nhân giới, chỉ như vậy mà thôi.
Từ trước đến giờ Bạch Dạ chưa từng gặp người nào có thể thừa nhận bản thân mình một cách thẳng thừng như Đậu Đậu, hơi sững sờ, không có lời nào để nói.
Sau đó cả căn phòng liền rơi vào im lặng, một sự im lặng kì dị.
Đại Vu Sư cầm máu cho Mạch Truy, liếc thấy sắc mặt Đậu Đậu lạnh lùng thản nhiên, không tự chủ được thở dài một tiếng, “Các ngươi đều đã nhìn thấy, đoán được rồi, vậy nên, đối với việc này, mọi người nhận định thế nào?”
Thực ra khi hỏi câu hỏi này y đã phần nào biết được suy nghĩ của Mạch Truy và Bạch Dạ, chỉ có thái độ im lặng của Diệp Vô Song là chưa đoán ra được.
Vậy nên lời của y, chủ yếu là để hỏi Diệp Vô Song.
Thế nhưng Diệp Vô Song lại nhìn sang Mạch Truy, ý là đều nghe theo Mạch Truy.
Biết được điểm này liền dễ dàng rồi, nghe ai thì để người đó lên tiếng nói trước đi.
Thế là Đại Vu Sư hắng giọng, “Thiếu tướng quân, chuyện đến bước này, người xem…”
“Ta có thể giúp được gì?”
Mạch Truy rất quả quyết, từ khi ý thức được bản thân không phải là con trai ruột của Mạch tướng quân, anh ta đã không còn lòng tin với tiền đồ tương lai nữa.
Hoặc là anh ta vốn dĩ không có lòng tin gì với tiền đồ tương lai cả.
Vậy nên mới liên tục muốn giúp Mạch Quỳnh Lâm lên vị.
Thế nhưng bây giờ, đến cả việc là con trai ruột của Mạch tướng quân anh ta còn không phải, anh ta còn dựa vào cái gì để đi tranh giành nữa?
Có đôi khi, bất luận là người hay là vật, không có gia thế hậu đài phía sau, ngoại trừ là một người lợi hại, nếu không thật sự sẽ không có cách nào đi tranh giành với người ta.
Cho nên khoảnh khắc anh ta mất đi chức vị Mạch gia công tử, anh ta đã mất đi mục tiêu phấn đấu rồi.
Người muốn giúp, lại không nên giúp.
Người muốn hiếu thuận, lại không đáng được hiếu thuận.
Người không đáng hiếu thuận, còn là kẻ thù.
Thế nhưng anh ta không có cách nào để trả thù, bởi vì đối phương đã chết.
Vậy nên anh ta trở nên chán nản, hoàn toàn không biết bản thân mình nên làm gì.
Giúp Mạch Phi soán quyền cũng tốt, ít ra còn tìm cho mình chút việc để làm, chuộc tội cho những hành vi mình đã làm trước đây.
Nghĩ kĩ những điều này, Mạch Truy thuận theo ánh mắt của Đại Vu Sư nhìn sang Diệp Vô Song nãy giờ không nói gì, thở dài nói, “Vô Song, ngươi còn nghe lời ta không?”
Diệp Vô Song gật đầu, “Tất nhiên rồi, Thiếu tướng quân.”