Ma quân nhìn Mạch Quỳnh Lâm, một hồi lâu, nói, “Bổn vương còn có chuyện, ngươi ngồi bên đây chờ trước đã.”
“Hả?”
Mạch Quỳnh Lâm nhìn Ma quân một cái, tỏ vẻ khó hiểu, ngay sau đó vui vẻ cung kính, “Dạ.”
Theo sau là tiếng bước chân đang tới gần, Mạch Quỳnh Lâm dường như không nhịn được nữa, “Quân thượng, thần nữ ở trong này, e là không hay lắm.”
“Không có gì không hay cả, Nhiễu Lan Đằng tám lá, trừ bổn vương ra, lẽ nào ngươi còn muốn gả cho ma khác sao?”
“Khụ… Không phải như vậy, chỉ có điều biểu tỷ của thần nữ Hoa Thanh…”
“Đừng nhắc tới nàng ta với ta! Bây giờ cứ yên lặng ở lại đây!”
“… Dạ.”
Ngay sau đó Ma quân liền quây bình phong lại, giơ tay đẩy cửa bước vào trong.
Đậu Đậu nhìn thấy Ma quân thì sắc mặt xanh lét, trong lòng nghĩ rõ ràng trước kia ông ta đối với Mạch Quỳnh Lâm hết mực thuận theo, bây giờ vừa thấy người ta không phải Nhiễu Lan Đằng chín lá một cái liền trở mặt nhanh như giở sách luôn.
Ma quân cái gì, chẳng qua cũng chỉ là một ngụy quân tử có thế lực mà thôi!
Vẫn là nam thần nhà cô tốt, cô ngốc nghếch tới như vậy, hắn vẫn có thể mù mắt rồng mà nhìn trúng cô.
Có điều hình như bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới chuyện này, vấn đề quan trọng bây giờ là… Ma quân qua đây rồi, ông ta tới để làm gì? Tới xem đất Thánh bị cô trộm đi chưa sao?
Ừm, có thể lắm…
Nếu đã như vậy, vậy cô sẽ đi theo sau ông ta.
Nói làm là làm, Đậu Đậu bế hai đứa trẻ, rón rén đi sau Ma quân.
Ma quân nhíu mày đẩy một cánh cửa khác ra, không nhìn thấy hung thú trong phòng đâu, khua tay áo một cái sắc mặt nhất thời càng khó coi hơn.
Ông ta khua tay áo làm sạch không ít những bụi bẩn nhỏ li ti, xộc vào lỗ mũi Đậu Đậu, khiến cho mũi Đậu Đậu nhăn nhăn mấy lần, một tiếng hắt xì vang lên trong lòng bàn tay ấm áp như ngọc.
Là Yêu Nghiệt!
Hắn đi theo sau Ma quân vào đây, vừa nhìn đã thấy vợ ngốc của hắn muốn hắt xì hơi.
Thế là Đậu Đậu hắt xì hơi không hắt được, bị Yêu Nghiệt bịt lại, bị ngột khí rất lâu cả mặt đỏ ửng, ngập ngừng không dám phát ra tiếng, chỉ có thể lè đầu lưỡi chọc nhẹ lòng bàn tay của hắn.
Mặt Yêu Nghiệt đỏ bừng, vội vàng thả lỏng cô, sau khi thả lỏng lại sợ cô tiếp tục hắt xì hơi, chỉ có thể dùng ánh mắt “lạnh lùng” cảnh cáo cô.
Đậu Đậu trong lòng nghĩ nam thần nhất định là đang xấu hổ rồi, bên ngoài thì gật đầu như gà mổ thóc thể hiện là mình đã biết.
Thế nhưng Yêu Nghiệt không phải đang xấu hổ, hắn chỉ đột nhiên nghĩ tới quá khứ đen tối của mình…
Dùng cái chiêu liếm tay này, hắn là người làm trước đầu tiên.
Phong thủy luân chuyển mà, bây giờ lấy hai đứa trẻ làm cái cớ lại biến thành hắn.
Có điều không sao, tình trạng này sẽ thay đổi rất nhanh thôi, chỉ cần cứu mẹ của cô, Nhiễu Lan Đằng của cô có lẽ sẽ không tiếp tục mọc nữa.
Thế là Yêu Nghiệt mặt đỏ một lúc, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhét hai đứa trẻ vào trong tay áo, dắt theo vợ đơn phương quét phó bản…
“Ngưu Dương Mã? Chuyện này là thế nào?”
Ma quân đẩy cửa nhìn thấy một đám hung thú nằm la liệt, buột miệng ra ba chữ Ngưu Dương Mã, làm Đậu Đậu suýt chút nữa đã không nhịn được nữa.
Ngưu Dương Mã?
Mô tả cũng thật hình tượng đó, ông ta tìm ở đâu ra nhiều những thứ kinh dị vậy tới trông đất Thánh cho ông ta chứ?
Còn Ngưu Dương Mã? Không thể lấy cái tên nào cao quý hơn chút sao?
“Quân thượng, hồi nãy, một ma nữ tới, còn có hai đứa trẻ, ma nữ đó thật sự quá lợi hại, cô ta… cô ta đã, đã…”
“Đã như thế nào?”
Ma quân lung lay Ngưu Dương Mã đang mở miệng nói, còn chưa hỏi rõ được nguyên cớ thì đầu con Ngưu Dương Mã đó oặt sang một bên rồi.
Dĩ nhiên, nó tuyệt đối không phải chết một cách bình thường!