Cận vệ gật gật đầu, ngầm thừa nhận.
Ma quân không vui, “Sao có thể như vậy? Lúc trước nàng có tám lá cũng đâu có thành ma!”
Cận vệ thấy Đậu Đậu ở đây, do dự một lúc, cẩn thận dè dặt nói, “Mạch đại tiểu thư đã nhìn thấy bức hình mà người vẽ rồi.”
“Cô ta nhìn thấy bức hình Ma quân vẽ thì anh nhìn tôi làm gì?”
“Dĩ nhiên vì người mà quân thượng vẽ là…”
Hộ vệ còn chưa nói hết đã bị Ma quân cắt ngang, “Khụ khụ! Lui ra! Bổn vương biết rồi.”
“… Dạ!”
Sau đó hộ vệ đi khỏi, tiếp tới cấm địa liền rơi vào một sự im lặng quái dị.
Rất lâu rất lâu sau, Yêu Nghiệt mới mở miệng trước, “Đất Thánh đâu? Đất Thánh ở đâu?”
Ma quân cười như không cười, “Ly Cửu Ca, không phải ngươi đang nghĩ là ngươi đòi ta thì ta sẽ đưa cho ngươi luôn đó chứ?”
“Nếu không thì sao? Đánh nhau?”
Yêu Nghiệt nói như vậy, cúi đầu thị sát đám hoa Lan Ma mọc đẹp đẽ ở xung quanh, “Đánh ở chỗ này, thiệt thòi vẫn sẽ là ngươi thôi!”
Điều mà Ma quân không thích nhất ở Yêu Nghiệt chính là cái kiểu kiêu ngạo như vậy. Rõ ràng biết đánh nhau trong cấm địa bất luận ai thắng thì người chịu thiệt vẫn là ông ta, nhưng vẫn không nhịn được mà quắc mắt coi khinh, “Ngươi chắc chắn là ngươi sẽ thắng?”
“Dĩ nhiên. Trừ khi ngươi bất trung bất hiếu, hoàn toàn không coi tổ tiên ngươi ra gì hết.”
Ma quân hừ lạnh một tiếng, không tiếp lời Yêu Nghiệt mà nhìn Đậu Đậu với ánh mắt khá phức tạp, “Nàng vẫn thích hắn sao?”
Vốn dĩ Đậu Đậu hóng hớt đã sốt ruột rồi, vừa nghe Ma quân hỏi như vậy, ngay lập tức nghệt mặt sững sờ, “Nếu không thì sao?”
Không thích Cửu điện hạ, lẽ nào thích Ma quân?
Khoảng cách khẩu vị của cô không lớn như vậy ok?
Ma quân bị câu hỏi ngược lại của Đậu Đậu chặn họng, trong lòng tê tái không biết là dư vị gì, dứt khoát khua khua tay áo bảo vệ đám Lan Ma tốt tươi trong cấm địa rồi quay đầu bỏ đi.
Chỉ cần Lan Ma không bị ảnh hưởng, tùy bọn họ tìm thế nào cũng được, dù sao bọn họ cũng không thể tìm được đâu.
Nhiễu Lan Đằng trên người Mạch Phi hiện giờ tổng cộng cũng mới được sáu lá, tuy là Nhiễu Lan Đằng của Mạch Quỳnh Lâm chỉ có tám lá, nhưng… Mạch Quỳnh Lâm là Lô đỉnh có được dễ như trở bàn tay.
Chuyện đã tới nước này, Nhiễu Lan Đằng chín lá có thể mọc ra hay không còn là một ẩn số, ông ta không thể vì một ẩn số mà bỏ qua con vịt đã ở trong tay được.
Vậy nên, tùy bọn họ giày vò, ông ta phải đi đưa Mạch Quỳnh Lâm về Ma cung.
Đậu Đậu thấy Ma quân quay đầu đi, nhìn Yêu Nghiệt một cái, hỏi, “Tiếp theo phải làm gì đây?”
“… Tìm.”
“Không đánh nhau nữa à?”
“… Em muốn xem sao?”
“Không không không, em chỉ hỏi vậy thôi, chúng ta tiếp tục tìm đi.”
Nói là tiếp tục tìm, trên thực tế là tiếp tục đào mộ tổ tiên nhà người ta. Chỉ có điều lần này không cần lo lắng gặp phải lão tiền bối vừa nãy phá đất nữa, lần này có thể tùy ý đào.
Hai vợ chồng đào được một lúc, cuối cùng Yêu Nghiệt cũng nghĩ ra hai sức lao động miễn phí của bọn họ, thế là ôm từ trong tay áo ra, chỉ nói một từ, “Đào!”
Viên Viên cắn ngón tay, trong miệng có mùi vị của kẹo. Vừa ra ngoài nhìn thấy một bãi hoa hoa cỏ cỏ rộng mênh mông, lập tức phấn khích nhảy xuống.
Yêu Nghiệt tiện tay đặt cô bé xuống đất, cũng không quan tâm cô bé có biết làm không, nhét luôn một cái xẻng nhỏ vào tay cô bé.
Sau đó là Biển Biển mặt đầy ghét bỏ.
Tiện tay nhét cho cậu bé một cái xẻng sắt, nói, “Đào đi.”
“Dạ được!”
Viên Viên hô lên một tiếng, cầm lấy xẻng nhỏ bắt đầu gắng sức đào đất, hoàn toàn thừa hưởng tác phong tốt của Đậu Đậu chỉ cần có đồ chơi không sợ bẩn không sợ khổ.
Biển Biển không giống bé, cầm cán xẻng nhỏ nhíu mày quan sát một lúc lâu, quả quyết giơ tay vứt xẻng xuống bắt đầu suy nghĩ nghiên cứu làm sao để đào mộ tổ tiên nhà người ta trong tình trạng không cần đụng tay.