Ngắm nghía thật kỹ càng, trong không gian mênh mông bát ngát này thế mà lại ẩn chứa linh khí vẩn quanh?
Linh khí!
Linh khí!
Là cô nhìn nhầm sao?
Đậu Đậu có chút hoài nghi mắt của mình, nhìn Yêu Nghiệt một cái thì cũng đã nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt hắn.
Hắn đã từng nghi ngờ ông lão của rừng sương mù đó là Thượng Cổ Đại Thần, nhưng sự thật bày ra trước mắt, hắn lại không dám tin nữa.
Nếu như phỏng đoán của hắn là thật, thì ông ta và Hoa Tú Khu há chẳng phải là…
“Này, bên này có xẻng sắt, chúng ta đào lên trước xem sao đi.”
Yêu Nghiệt đột nhiên bị Đậu Đậu nhét vào tay một cái xẻng bằng gỗ, hơi bất lực, cuối cùng vẫn gật đầu nói được.
Vùng đất màu tím theo cách nói của cổ bà là Đế Vương tím, là đất gần với cấp đất Thánh nhất. Theo tư duy thông thường thì sâu bên dưới đáy của vùng đất màu tím có khả năng tồn tại đất Thánh.
Thế là đôi vợ chồng không nói năng gì bắt đầu đào, cổ bà nhìn mà kinh hồn bạt vía không dám nói câu nào.
Bà ta cảm thấy sợ hãi!
Giữa ban ngày ban mặt, ngang nhiên đào mộ tổ tiên người ta lên như thế sao?
Ngộ nhỡ cấm vệ quân tới nhìn thấy, trời ạ, không dám nghĩ nữa, vừa nghĩ đã cảm thấy rất sợ hãi! Bọn họ vừa nghĩ thôi cũng biết là bà ta dẫn bọn họ tới đây rồi!
Thế là cổ bà vội vàng ngăn cản, “Chủ nhân, chủ nhân! Lão thân cảm thấy các vị nên xác định có hay không trước rồi mới bắt đầu đào, ngộ nhỡ không có há chẳng phải là uổng công đào sao?”
Đậu Đậu suy nghĩ một lúc, nói, “Bà nói phải.”
Cổ bà thấy cô nghe lọt tai liền thở phào một hơi, ngay sau đó liền nghe thấy Đậu Đậu nói, “Nhưng không đào thì sao mà biết được bên dưới có hay là không?”
Cổ bà nhất thời câm nín, sắc mặt xoắn xuýt, nhưng Yêu Nghiệt lại nói, “Được rồi, những chuyện này chúng ta tự biết điểm dừng, ngươi đi đi, chỗ này không có việc của ngươi nữa.”
Cổ bà vừa nghe như được đại xá, “Dạ, được ạ, được ạ, được ạ.”
Dù sao bà ta không muốn bị liên lụy, chỉ cần để bà ta đi là coi như không có chuyện gì cả.
Sau khi cổ bà đi rồi, Ma quân tới.
Thật ra nếu Đậu Đậu và Yêu Nghiệt không đào mộ tổ tiên người ta mà chỉ đào những vùng đất màu sắc khác ở bên thì Ma quân sẽ không cảm nhận được. Nhưng bọn họ vừa tới là đào phần mộ tổ tiên người ta, vậy không thể trách người ta sẽ tới có phải không?
Ma quân vừa vào cấm địa nhìn thấy Đậu Đậu thì hơi kinh ngạc một chút, ngay sau đó liền hỏi, “Tại sao nàng ở đây?”
Sau đó ông ta mới nhìn thấy Yêu Nghiệt, tiếp nữa ông ta đã “hiểu” tất cả rồi.
Không lâu trước đó cái thứ có thể tiên tri của ông ta không biết đã đi đâu rồi nhưng có thể chủ động liên hệ được với ông nội ông ta, nên mới được biết dự đoán về việc vương vị của Hoa Tú gia không giữ vững được.
Vậy nên, bọn họ xuất hiện ở chỗ này là muốn đào mộ tổ tiên của ông ta, làm đứt long mạch của tộc Hoa Tú ông ta sao?
Ha ha ha, nói thế nào nhỉ, nếu như Đậu Đậu biết được Ma quân thật ra nghĩ như vậy, nhất định sẽ cảm thán cái “hiểu” của ông ta vô cùng sâu sắc vô cùng khiến người khác tỉnh ngộ.
Đáng tiếc cô không biết, cô vừa nhìn thấy Ma quân thì tâm trạng chỉ có lo lắng không yên.
Yêu Nghiệt nắm chặt bàn tay cô, an ủi nhìn cô một cái, sau đó nhìn Ma quân, hành văn gãy gọn, “Đất Thánh ở đâu?”
Ma quân bắt đầu thấy hoang mang… Chuyện này là thế quái nào vậy?
Xông vào cấm địa của ông ta đào mộ tổ tiên của ông ta thì cũng thôi đi, bị ông ta bắt tận tay còn có thể đường đường chính chính hỏi ông ta đất Thánh ở đâu?
Sao trước kia ông ta lại không phát hiện ra Ly Cửu Ca mặt dày như vậy chứ?
Ly Cửu Ca cười lạnh, biểu thị những gì Ma quân không biết còn nhiều lắm.
Ví dụ…
“Ông nội ngươi không nói với ngươi là ta đã cướp ngôi Ngọc đế rồi sao? Cứ cho là ngươi giữ được ngôi vị Ma quân của mình, thì cũng làm sao chứ?”