“Khuynh Thành là đứa cháu chúng ta đã trông nom từ bé, tuổi nó còn nhỏ, từ từ dạy dỗ, tùy tiện gả đi sẽ không hay lắm. Hơn nữa, trận này Khuynh Thành cũng đâu có thua đâu!”
Một trong số đám ma hóng hớt ăn dưa đứng ra nói giúp Diệp Khuynh Thành, những kẻ còn lại cũng lần lượt khuyên giải, “Đúng đấy đúng đấy, từ từ dạy, không thua mà!”
Sau đó Diệp lão thành chủ liền không nói gì nữa, trong lòng lại không nhịn được chửi ngầm, một đám già đời!
Bọn họ đều không chống mắt lên mà nhìn à?
Không nhìn thấy rõ ràng Mạch Lăng có thể thắng những lại cố ý thua ư?
Còn cả Mạch Lăng này nữa, không muốn cưới con gái ông ta thì không sợ ông ta sẽ báo hành tung của bọn họ ra ngoài sao?
Nghĩ đến đây, Diệp lão thành chủ cười khẩy, “Thiếu hiệp, cậu thua thật rồi sao? Cậu chắc chắn?”
“Anh ta thua rồi, nhưng con gái của ông chắc chắn sau này sẽ không làm loạn nữa. Khuynh Thành… cô nói xem đúng không?”
Diệp Khuynh Thành bị Đậu Đậu nhìn một cái, không dám nhìn thẳng mà quay đi chỗ khác, “Đúng, cha, sau này, sau này con nhất định sẽ không làm loạn nữa! Xin cha đừng gả con đi!”
Cô ta có thể chắc chắn, nếu cô ta không thuận theo lời của tên ái nam ái nữ kia, cô ta nhất định sẽ chết một cách rất thảm hại!
Chỉ cần nắm tay đã có thể hút đi công lực của người khác, tên ái nam ái nữ này rốt cuộc có lai lịch thế nào chứ?
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành phức tạp nhìn Đậu Đậu chằm chằm, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Đậu Đậu tranh thủ nhìn cô ta một cái, khẽ cong môi làm vẻ, ‘Rất tốt, tiếp tục đi, nói sau này cô sẽ cải tà quy chính, giữ mình trong sạch, không bao giờ cướp giật trai nhà lành nữa.’
Trong lòng Diệp Khuynh Thành không cam tâm, liếc thấy Đậu Đậu khẽ cong môi lên, lại không tự chủ được phải làm theo lời cô.
Bất cứ một chủng tộc nào cũng có những nô lệ can tâm tình nguyện làm kẻ hầu hạ, khi thực lực của đối phương mãi mãi ngự trị trên cả bản thân họ, bọn họ nhất định sẽ không ghen ghét đố kị, mà ngược lại còn thần phục và ngưỡng vọng từ tận đáy lòng. Bởi vì bọn họ biết khoảng cách của cái thiên phú đó không phải dùng nỗ lực là có thể bù đắp được.
Thế là Diệp Khuynh Thành thuận theo lời nói của Đậu Đậu, thái độ vô cùng thành thực, “Cha, sau này con sẽ giữ mình trong sạch, sẽ không giống ngày xưa làm những việc khiến bách tính trong thành khinh thường nữa!”
Diệp lão thành chủ bất ngờ nghe thấy những lời mà ông ta trông ngóng bao nhiêu năm nay, không thể không cảm động, “Khuynh Thành, con nói thật không? Con thật sự chấp nhận thay đổi sao?”
“Vâng! Con chấp nhận! Con, Diệp Khuynh Thành xin thề với trời, từ nay về sau sẽ không làm chuyện hồ đồ nữa!”
“Được!”
Diệp lão thành chủ suy cho cùng vẫn là thương con gái, nước mắt nhạt nhòa đi xuống, cầm tay Diệp Khuynh Thành, trang nghiêm như một người cha, “Không đấu nữa, không đấu nữa, chỉ cần con chịu hối cải, cha sao nỡ lòng gả con đi chứ?”
Diệp Khuynh Thành chết lặng, dường như trước giờ đều chưa từng nghĩ đến, cha cô ta muốn gả cô ta đi chỉ bởi vì nguyên nhân cô ta lúc nào cũng đi cướp nam sủng.
Thế nhưng không chờ cô ta cảm động, câu tiếp theo của Diệp lão thành chủ chính là, “Sau này còn và anh trai hòa hợp với nhau, thành Tân Nguyên này sẽ dựa vào hai đứa rồi!”
Diệp Khuynh Thành không nhịn được bật cười, hơi buông tay của Diệp lão thành chủ ra, không nói cũng không được mà nói cũng không xong.
Thành Tân Nguyên là của cô ta, trước giờ đều vậy, việc chia đều cho một tên anh trai không biết đã lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm thì thà không cần còn hơn!
Đương nhiên cô ta không thể không cần, tất cả tâm tư suy nghĩ của cô ta đều là làm thể nào để đuổi Diệp Vô Song đi!
Chỉ dựa vào sức lực của mình cô ta, tất nhiên không thể nào đuổi Diệp Vô Song đi được, nhưng nếu công thêm tên ái nam ái nữ kia thì sao?
Sức mạnh trên người hắn ta đủ để có thể làm kinh sợ bất cứ một Ma tộc nào cho dù là Ma quân đúng không?
Nghĩ đến đây, Diệp Khuynh Thành mỉm cười, “Nghe cha hết.”
Đậu Đậu bị giọng nói dịu dàng của Diệp Khuynh Thành làm cho ghê tởm đến nổi da gà, trong lòng nghĩ con nhỏ xấu xí Diệp Khuynh Thành này! Kĩ năng diễn xuất đạt chuẩn đấy!