Vừa trở về đã va phải bình tro cốt, khụ, cũng không coi là bình tro cốt được, chỉ là hai chiếc bình thủy tinh to một chút. Bên trong đen thù lù, bên trong là tro cốt của phu nhân Hoa Dung.
May mà anh ta trốn nhanh đi, nếu không lại va vào vỡ vụn mất thì sẽ rất phiền phức!
Đừng nói là Mạch Khanh không tha cho anh ta, đến cả Hoa Hạo Vũ cũng sẽ liều mạng với anh ta.
Còn Mạch Quỳnh Lâm thì không cần phải nói, dựa vào quan sát bao nhiêu năm nay của anh ta, con nhỏ đó tuyệt đối là kiểu điển hình của loại người chỉ nghĩ cho mình không biết nghĩ cho người khác bao giờ.
Nếu nói đôi mắt đỏ au của cô ta khóc vì mẹ mình chi bằng nói là khóc cho tiền đồ mù mịt phía trước của cô ta thì đúng hơn!
Trong lòng cô ta chỉ có Ma quân! Nếu một ngày nào đó Ma quân qua đời rồi chưa biết chừng cô ta còn đau lòng hơn thế này nhiều.
Thế là Mạch Lăng trốn đi, thấy Mạch Truy đi theo sau vẻ mặt ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì, nên nghi ngờ mà đi đến nội viện của Đậu Đậu.
Nghe Đậu Đậu nói đến ngọn nguồn ngóc ngách xong, phải gọi đó là há mồm trợn mắt!
Mạch Truy hóa ra lại không phải là con trai ruột của Mạch Khanh!
Anh ta không phải là con riêng của phu nhân Hoa Dung cùng với cái cái thứ hạ lưu nào đó đấy chứ?
Mạch Lăng vừa nghĩ như vậy, Đậu Đậu đã bác bỏ rồi, chỉ nói hai từ con nuôi, sau đó lập tức liền kêu cổ bà đi gọi Mạch Truy đến nói chuyện.
Cô nghe Đại Vu Sư nói, Mạch Truy bên ngoài mặt tuy rằng khá không coi người khác ra gì, nhưng thực tế...
“Thực tế anh ta cũng không coi người khác ra gì.”
Trước tiên là chuyện về Tiểu Ngọc, Đậu Đậu đã nghe qua lý luận chủ tử chính là chủ tử, nô bộc chỉ là nô bộc của Mạch Truy, đối với việc này thực sự có khá nhiều lời để nói.
Thế là cô cắt ngang lời của Đại Vu Sư, ngôn từ vô cùng đanh thép.
Đại Vu Sư trầm mặc một lúc, không thể không thừa nhận Đậu Đậu nói đúng.
Chỉ có điều, thứ y muốn nói lại là một chuyện khác, đó chính là việc Mạch Truy trọng tình cảm, nói chuyện nghĩa khí.
Mạch Truy trọng tình cảm, nói chuyện nghĩa khí như vậy, ngoại trừ việc không coi cổ bà ra gì, cảm thấy bà ta đáng chết ra, những lúc khác gặp phải trường hợp anh em huynh đệ bị thương có chuyện khó khăn đều sẽ liều mạng giúp đỡ.
Cho dù anh ta biết việc phu nhân Hoa Dung muốn để anh ta gánh tội thay, xuất phát từ đạo nghĩa thì anh ta vẫn sẽ tiếp tục giúp đỡ Mạch Quỳnh Lâm.
Chính bởi vì từ rất lâu trước đây Đại Vu Sư có nói với Đậu Đậu những chuyện này nên Đậu Đậu mới nhất định muốn cổ bà đến đây. Trong cuốn sổ nhỏ của cô có ghi rõ ngọn nguồn chi tiết bà lão Miêu tộc cứu cô, đến cả đá ghi nhớ cũng có ghi. Vì thế cổ bà nhất định có chứng cứ năm đó khế nhân của Hoa Dung đã giết cha mẹ của Mạch Truy.
Quả nhiên, cô kí khế ước với cổ bà, cổ bà liền giao hòn đá ghi nhớ có thể làm chứng cứ này ra. Đó là đá có ghi lại chuyện khế nhân giết cha mẹ của Mạch Truy. Đó là lý do cổ bà đã tìm một cái cớ để ra ngoài, tìm rất lâu mới tìm thấy nó ở một ngôi làng đã hoang tàn từ xa xưa.
Quay lại chủ đề chính, cổ bà lấy đá ghi nhớ ra, Mạch Lăng chuẩn bị tốt kết giới. Đại Vu Sư nhận lấy rồi ném hòn đá to cỡ bằng nắm đấm vào không trung, đá ghi nhớ do trải qua thời gian dài bên ngoài mà ánh lên màu vàng nhạt bay lên không trung, phát ra ánh sáng yếu ớt, trong căn phòng không lớn không nhỏ của Đậu Đậu, từng hình ảnh từng hình ảnh lần lượt hiện ra .
Hình ảnh vừa hiện ra có chút lay động, sau đó là hai khuôn mặt được phóng to của đôi vợ chồng mới cưới.
Người phụ nữ xinh xắn thông minh, người đàn ông anh tuấn hào phóng.
Người đàn ông nhìn hòn đá ghi nhớ đang nằm trong lòng bàn tay nói...