Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1513: Đừng, em đừng qua đây, em còn qua đây thì hậu quả tự chịu! (1)

Đậu Đậu khẽ mỉm cười, cầm tay Yêu Nghiệt chậm rãi phủ lên người mình.

Từ trên xuống dưới, một đường…

“Không thể!”

Yêu Nghiệt giật mạnh tay về, quay đi chỗ khác không nhìn cô, hít sâu một hơi, nói, “Chúng ta nói chuyện chính trước đã, anh cảm thấy có thể là…”

“Anh không đưa tay cho em, làm sao chúng ta trao đổi công lực được?”

Đậu Đậu nhón chân lên, khẽ cắn vào cái tai phiếm hồng của Yêu Nghiệt, cái tay nhỏ bé mềm yếu cầm lấy tay hắn, cả người giống như không xương dựa lên hắn.

“Đủ rồi, chúng ta… Ưm…”

Yêu Nghiệt liếc thấy thần sắc trong mắt cô không dễ dàng gì có một tia trấn tĩnh như vậy, vừa định đẩy cô ra đã bị cô cắn vào môi.

Gần như ngay lập tức khiến cho sức kiềm chế mà Yêu Nghiệt luôn kiêu ngạo sụp đổ trong nháy mắt, hung khí không chịu yếu thế, cách một lớp da rắn mỏng manh chọc vào người Đậu Đậu… nếu như không phải là hắn nhanh chóng giơ tay đẩy ra.

Cuối cùng Đậu Đậu cũng thả ra, liếc thấy Yêu Nghiệt đỏ mặt, thấp giọng cười, “Điện hạ, hai đứa bé kia, thật sự là do chúng ta sinh ra sao?”

Yêu Nghiệt hít sâu một hơi giữ chặt hung khí không nghe lời, quay đi không nhìn cô, khẽ ừ một tiếng.

Hắn vừa ừ, Đậu Đậu đã cười, vòng qua cổ hắn dán lên, tiếp tục truy hỏi, “Sinh thế nào? Tại sao em luôn cảm thấy không giống nhỉ…”

Yêu Nghiệt, “… Anh cảm thấy chúng ta vẫn nên thử cái thiên phú đó của em trước đi.”

Nói xong kéo tay Đậu Đậu, không ngừng chuyển yêu lực ra ngoài. Nhưng những yêu lực kia bay một vòng bên ngoài rồi lại bay về, hoàn toàn không vào cơ thể Đậu Đậu. Rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào?

Yêu Nghiệt phát điên trong lòng, nhưng sự chú ý của Đậu Đậu hiển nhiên không đặt trên chuyện này. Cô nhớ đến lịch sử năm lần bảy lượt thất bại trước đó, không chịu thua, níu lấy cổ áo Yêu Nghiệt kéo lên giường.

Yêu Nghiệt nhất thời không cảnh giác bị đẩy lên giường, lúc định động đậy thì đã vị vợ ngồi lên phần eo của hắn rồi. Đôi tay nhỏ trắng nõn mịn màng không hề dừng lại, liên tiếp bám lấy cổ áo hắn kéo thắt lưng hắn. Ban đầu còn rất bình tĩnh mà cởi, nhưng khi cởi không được liền bắt đầu lộn xộn.

Yêu Nghiệt nhìn mà không biết làm sao, “Đừng cởi nữa vợ, anh mặc da của mình, trừ phi anh muốn để em cởi, nếu không em sẽ không cởi được đâu.”

Đậu Đậu ngẩn ra, sau đó hung dữ trừng hắn.

Cô ủ rũ một lát, nghĩ đến cái gì thì khẽ cong môi, “Đây là da của anh?”

“Ừ.”

“Tất cả đều thế à?”

“… Tất cả đều thế.”

Lúc Yêu Nghiệt trả lời thì hơi do dự, cũng không vì gì khác, bởi vì bây giờ vợ hắn đang cúi đầu, hắn nửa dựa ở trên đầu giường, chỉ có thể nhìn thấy cô hơi cong môi.

Nhất định cô đang có cái suy nghĩ quỷ quái gì đó!

Đáng tiếc, không nhìn thấy ánh mắt cô nên hắn không biết cô đang nghĩ gì.

Rốt cuộc cô đang nghĩ gì?

Da của hắn? Chẳng lẽ da của hắn có vấn đề gì à?

Rất nhanh Yêu Nghiệt đã biết da hắn có vấn đề gì, bởi vì, da hắn có cảm xúc đó!

Đậu Đậu không làm gì cả, chỉ khom người cách lớp quần áo khẽ hôn lên ngực hắn.

Yêu Nghiệt hít một hơi lạnh, mắt đỏ lên.