Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 149: Tự mình tu đạo sẽ bị bắt (1)

Diệp Tinh Trạch đi một lúc lâu, lâu đến mức cả phòng học chỉ còn Sở Minh Hiên, lâu đến mức nhân viên đến khóa cửa phòng thì cậu mới hồi phục tinh thần.

Cậu không nên tự hỏi lâu như vậy, cho dù Kim Đậu Đậu ghét cậu, vậy thì sao?

Sở Minh Hiên tự giễu cười, dọn đồ ra lấy xe. Trong nơi để xe của trường Thánh Phong có một người tựa trên xe Lamborghini màu xanh của cậu. Giày cao gót, chân dài, cô giáo nữ thần mới của Thánh Phong, Bạch Linh hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đó. Nhưng mà bức tranh mỹ nhân này cũng không lay động được Sở Minh Hiên, hơn nữa cậu lại nhớ đến hình ảnh Kim Đậu Đậu mặc váy xanh ngọc.

Màu xanh ngọc, quả nhiên rất kén da…

Bạch Linh tuy đẹp nhưng cũng bị ánh sáng màu xe làm ám da. Huống hồ cô là cô giáo, chỉ cần điều này, Sở Minh Hiên cũng không thể có ý tưởng gì với cô.

Đương nhiên, Bạch Linh cũng không có ý gì với cậu ta. Cậu ta trong mắt Bạch Linh cũng như trong mắt Đậu Đậu, chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện mà thôi. Nếu không phải ở trường thi hôm nay cô thấy linh khí của người mới tu đạo trên người cậu ta thì cô không thèm để ý đến cậu ta đâu.

Hỏi cậu, còn không bằng trực tiếp hỏi Kim Đậu Đậu. Nhưng cô không thể rút dây động rừng hỏi trực tiếp Kim Đậu Đậu được, cô luôn có dự cảm, hỏi thì đối phương cũng sẽ không nói.

Bạch Linh thấy Sở Minh Hiên đến gần, thu lại dáng vẻ, lấy ra giấy chứng nhận của cô ở Cục cảnh sát, “Tiến sĩ Bạch của Cục cảnh sát Đế đô, có rảnh nói chuyện chút không?”

Sở Minh Hiên không chớp mắt lấy một cái, “Em không có nghĩa vụ phải phối hợp điều tra. Giờ là giờ tan học, mời cô tránh ra.”

Nhưng Bạch Linh cũng không phải người tốt, thấy cậu ta ngồi lên ghế lái, liền mở cửa phó lái ngồi vào, “Tôi thấy trên người em có hương vị của người mới tu đạo.”

Sở Minh Hiên nhíu mày, “Cô nói gì?”

“Tôi nói, bây giờ em có phối hợp điều tra không?”

“Cô cũng là người tu đạo?”

Bạch Linh không để ý cậu ta, lấy bút ghi âm ra, “Vì sao hoa yêu lại bắt cóc em? Vì sao Kim Đậu Đậu phải đi cứu các em? Trên người em ấy có thứ hoa yêu muốn sao? Đó là cái gì?”

“Cô biết hoa yêu?”

“Trả lời tôi.”

Cái này không cần Bạch Linh nói rõ, Sở Minh Hiên cũng biết cô là người tu đạo. Không ngờ trong Cục cảnh sát Đế đô cũng có người tu đạo, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện bị giấu trong bóng tối?

“Sở Minh Hiên, tốt nhất trả lời thành thật. Nếu không, tôi sẽ lấy danh nghĩa em một mình tu đạo để bắt em đấy.”

Sở Minh Hiên nhăn mày, “Một mình tu đạo cũng bị bắt?”

“… Đúng.”

“Vì sao?”

“Cục bắt yêu hoài nghi một vài tán tu* có dấu hiệu nhập ma. Nếu em không phối hợp điều tra…”

(*Tán tu: một mình tu đạo, không có môn phái, tổ chức.)

“Em không rõ lắm.”

Làm người của Sở gia, từ nhỏ Sở Minh Hiên đã khắc sâu quy tắc nói nhiều sai nhiều này trong cốt tủy. Mấy câu ít ỏi của Bạch Linh làm Sở Minh Hiên hiểu được chú Tư là tán tu, mà Kim Đậu Đậu trọng sinh cũng được coi là tán tu. Không thể bại lộ chuyện chú Tư, cũng không thể để lộ Kim Đậu Đậu. Trước khi nắm được quyền chủ động, cậu phải bảo trì im lặng. Dù sao những chuyện cậu biết được về Cục bắt yêu, thật sự ít đến đáng thương. Cậu thậm chí còn không biết một tổ chức như vậy là tốt hay xấu, không biết có phải bọn họ cũng muốn thứ gì trên người Kim Đậu Đậu không. Cho nên không thể nói.

Bạch Linh chán nản, “Sở Minh Hiên! Tốt nhất em nên ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Lấy đi tuệ căn, em vĩnh viễn là phế nhân không thể tu đạo. Hoa Đà có sống lại cũng không thể cứu được.”