Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1381: Mạch phi mới là người có nhiễu lan đằng chín lá. (1)

Ma quân vừa nghe vậy liền bật cười, “Ngươi không biết? Độc ngươi cất chứa, sao ngươi lại không biết?”

Đại Vu Sư nghe vậy ha ha cười, “Ý của Quân thượng là thần dùng độc thần cất chứa, độc chết một cô gái mà thần muốn bảo vệ? Thử hỏi làm như vậy, đối với thần có ích lợi gì?”

Ma quân nghe thế, nháy mắt liền để trật trọng điểm, “Cô gái ngươi muốn bảo vệ?”

“Đúng!”

Đại Vu Sư thừa nhận rất thẳng thắn, “Quả thật thần muốn bảo vệ cô ấy. Quân thượng có gì muốn chỉ bảo?”

Thái độ của Đại Vu Sư thành công chọc giận Ma quân.

Trong mắt Ma quân, Đậu Đậu là của ông ta, cho dù ông ta không cần, cho dù ông ta bỏ qua, nhưng cũng không cho phép người khác mơ ước!

Một ánh mắt lạnh băng đảo qua, “Dịch Xuân Thu, ngươi nói lại lần nữa những gì ngươi vừa nói!”

Người Đại Vu Sư như gánh một quả tạ ngàn cân, đột nhiên quỳ xuống, vẫn nói như cũ, “Thần nói, thần muốn bảo vệ cô ấy. Thần muốn làm nam nhân của cô ấy!”

“Dịch, Xuân, Thu... Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”

Ma quân híp mắt, lạnh lùng nhìn về phía Đại Vu Sư, Đại Vu Sư thật sự không chịu nổi, bịch một tiếng quỳ rạp hẳn xuống đất, “Thần biết.”

“Biết mà ngươi còn…”

“Thần đã lập lời thề, cho nên, Quân thượng, thần có thể đứng lên trị liệu cho cô ấy trước không?”

Ma quân bị Đại Vu Sư nói làm nghẹn họng, hồi lâu sau bèn cắn răng thu hồi uy áp. Mạch Phi chết không có lợi cho ai, nên cứ để y cứu đã, sau lấy mạng y cũng được.

Ma quân quyết tâm, sau đó nhìn sang Mạch Lăng vẫn hóng hớt bên kia, “Mạch Lăng!”

“Có!”

“... Không phải ngươi nói cô ấy có Nhiễu Lan Đằng bảy lá, bị cổ trùng ăn mất bốn lá sao?”

“Dạ?” Chỉ số thông minh của Mạch Lăng logout, sau đó lập tức login, “Thần… thần có nói sao?”

Ma quân không nói hai lời, lạnh mắt đảo qua, Mạch Lăng không dám nói lung tung, “Thần… hình như thần có nói vậy.”

Nhiễu Lan Đằng bảy lá bị cổ trùng ăn mất bốn, bây giờ mọc thêm ba lá. Anh ta nghĩ ra… rõ ràng không hợp lý mà!

Không chỉ anh ta cảm thấy không hợp lý mà Viên Viên cũng thấy không hợp lý.

Nhưng Biển Biển đã không nhìn được, vừa kéo vạt áo Mạch Lăng muốn nhắc nhở anh ta thì Ma quân đã nổi giận mở miệng, “Bảy lá bị hủy bốn! Giờ lại mọc ra ba, chẳng lẽ cô ấy có Nhiễu Lan Đằng mười lá!”

Mạch Lăng, “...”

Sau đó chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, ngu xuẩn gật đầu, “Dạ… À không! Quân thượng, ý thần không phải vậy. Ý thần chính là... chính là... em ấy… em ấy… Lá bị trùng ăn không sạch, nên mới mọc lại!”

Trời ạ! Anh ta làm gì vậy?

Lúc Quân thượng nói mười lá Nhiễu Lan Đằng mà anh ta cũng dạ? Anh ta đã dạ!

May mắn anh ta bổ sung thêm nhanh, cái giải thích này cũng dễ chấp nhận nhỉ?

Nhưng mà không hề, Ma quân vừa nghe lời này của anh ta liền lập tức cười ha ha, cho anh ta ánh mắt tự hiểu.

Mạch Lăng sắp điên rồi, thấy một lời nói dối sẽ phải dùng rất nhiều lời nói dối để lấp liếm, lập tức hắng giọng nói thật, “Quân thượng, thần sai rồi!”

Ma quân nhướn mi, “Sai ở đâu?”

“Thần không nên nói dối người, trên chân em gái lúc ấy có năm lá Nhiễu Lan Đằng. Thần… thần muốn cứu em gái nên sốt ruột, sợ trì hoãn thời gian em ấy sẽ... Cho nên thần mới khi quân phạm thượng, mới lừa người nói đã lớn đến bảy lá.”

Ma quân ừ một tiếng, không nói tiếp nữa.