Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 138: Tôi muốn im lặng. (2)

Chết sớm chết muộn đều là chết, nếu không trốn được thì chết cho thống khoái đi!

Đậu Đậu chịu chết lên pháp trường, Yêu Nghiệt lại chậm chạp không chịu hạ khẩu. Thấy da thịt bị sờ soạng mấy cái, Đậu Đậu phát điên, “Anh muốn cắn thì cắn đi. Tay để đằng nào thế?”

Yêu Nghiệt thực vô tội, “Anh không sờ, sao biết chỗ nào ăn ngon?”

Đậu Đậu, “… Tôi đếm đến ba, không cắn coi như bỏ. Một, hai…”

Bên sườn bị cắn một cái, Đậu Đậu thở ra, “Còn một cái, cắn nhanh còn đi ngủ.”

Yêu Nghiệt cười một cái, hơn nữa còn thâm sâu nói, “Để dành.”

Đậu Đậu suýt chút nữa thì nghẹn chết, “Để dành cái đầu ấy! Một lần cho thống khoái được không?”

“Không được.”

Yêu Nghiệt ôm thắt lưng cô, ý nói cục cưng muốn đi ngủ rồi. Đậu Đậu đấm đá vẫn chưa hết giận, bắt lấy cánh tay đưa lên cắn một cái, con yêu nào đó mở to mắt, cười đến đáng khinh, “Có qua có lại, em lại thiếu nợ nữa.”

Đậu Đậu, “… Để dành.”

Nói xong thì lật người, sau đó lại bị lật trở lại, “Đừng, để dành một cái là được rồi, cái này vẫn là trả đi.”

Yêu Nghiệt nói xong lại nhe răng nanh, ùm một cái cắn một ngụm, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn. Đậu Đậu nhìn chằm chằm hai dấu răng tròn tròn trên cánh tay mình, phẫn hận hồi lâu, thở phì phì đưa lưng về phía hắn.

Đấu với trời có thể thắng, đấu với yêu___Ha ha!

Quên đi, chạy trời không khỏi nắng, chờ hai quả trứng này sinh ra, bà cô đây nhất định để anh cuốn gói cút đi.

Được, vấn đề ở đây, hai quả trứng này rốt cuộc phải ở trong bụng cô bao lâu đây? Hay là mai đi khu vật nuôi Hoa Điểu Ngư ở Đế đô hỏi một chút?

Ừ, cứ vậy đi!

Đậu Đậu quyết tâm, cuối cùng cũng buồn ngủ. Yêu Nghiệt hơi cong môi, ôm lấy bụng cô….

Sáng sớm hôm sau, tên ngốc tới gõ cửa. Đậu Đậu mơ màng mặc áo ngủ lẹp xẹp đi mở cửa. Tên ngốc chui đầu vào nhìn, không thấy Yêu Nghiệt đi theo, bèn kéo Đậu Đậu bỏ chạy.

Đậu Đậu ngơ ngác, “Có chuyện gì vậy?”

“Con yêu trong phòng người kia, tổ sư gia cũng không đánh lại hắn đâu.” Nói xong còn đẩy Đậu Đậu, bộ dáng bất chấp gian nguy chắn trước cửa 912, “Sư thúc chạy mau, con chắn cho người!”

Đậu Đậu câm nín, “Từ từ, vừa rồi cậu nói gì? Yêu trong phòng tôi? Cậu… cậu nhìn thấy hắn?”

Diệp Tinh Trạch nhắm mắt chờ chết, ngay cả di ngôn cũng chuẩn bị hết rồi, “Sau khi con đi rồi, người phải nói với ông nội con, con hiến thân vì chính nghĩa. Bảo ông đừng đau lòng, con ở trên trời sẽ phù hộ ông sống lâu trăm tuổi.”

Yêu Nghiệt nghe cậu nói, nghẹn cười thật vất vả. Nhưng Đậu Đậu lại không nghe thấy tên ngốc nói gì, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ… Lần này mất mặt quá đi. Nếu tên ngốc nhìn thấy Yêu Nghiệt, vậy… vậy cậu cũng nhìn thấy Yêu Nghiệt đi cùng cô từ phòng tắm ra? Đậu Đậu sụp đổ, hận không thể chui vào hố chôn luôn mình.

Diệp Tinh Trạch than thở nói di ngôn một lúc lâu cũng không ai để ý cậu, yếu ớt mở mắt, thế mà mình còn chưa chết. Nhưng mà chưa đợi cậu vui vẻ thì Yêu Nghiệt mở miệng, “Cậu xem nhiều phim kháng chiến quá sao? Còn việc gì nữa không? Không có việc thì mau cút đi, tìm nơi mát mẻ mà nghỉ ngơi.”

Nói xong chuyển sang hình thức lấy lòng đến bên cạnh Đậu Đậu, “Vợ à, anh mua bữa sáng về rồi.”

“Xà yêu chết tiệt! Anh cố ý nhìn tôi mất mặt đúng không?”

Đậu Đậu tức giận đến cực hạn, nhào vào đấm đá, “Sao anh không nói tôi biết cậu ấy có thể nhìn thấy anh.”