Sở Ngọc Bình đi rồi, Đậu Đậu bắt đầu phát sầu. Sở Ngọc Bình vô sinh, bao nhiêu chuyên gia ngoại quốc đều nói bà ta không thể chữa được. Huống hồ ai ai cũng có số mệnh, Sở Ngọc Bình đã định là không có con, cô làm sao đi tìm cho bà ta một đứa con đây?
Quên đi, ngựa chết chữa thành ngựa sống. Hiện giờ cũng chỉ có thể luyện đan cho bà ta thôi.
Đậu Đậu ủ rũ nhìn Trường Sinh khờ dại, hận không thể tóm cậu ta chất vấn, cậu là Phật Đà sao cậu không nói sớm. Nhưng cô vẫn chưa mất lý trí, dù Trường Sinh là Phật Đà chuyển thế thì cậu ta cũng không biết. Huống hồ lúc đó cô nóng lòng rời khỏi Cố gia, cứu Trường Sinh là chuyện bắt buộc. Chuyện đi đến bước này, cũng chỉ trách tạo hóa trêu người.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, Đậu Đậu đứng dậy về nhà, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Mãi đến khi đến trước phòng 916 thì cô mới nhớ ra … Hôm nay đi học sao tên nhóc kia không đến tìm cô? Hay là cậu ta không đi học?
Đúng là Diệp Tinh Trạch không đi học, cậu ta về núi Đạo Vương, trốn sư thúc cậu, trộm về.
Thứ nhất, cậu muốn biết, khụ, di thể của sư thúc thế nào? Còn có thể hồi hồn trở về không?
Thứ hai cậu muốn biết cách trừ yêu.
Sau khi sư thúc sống lại thì trở nên yếu đuối, đây là lúc cậu bảo hộ sư thúc. Yêu quái kia ở nhà sư thúc không kiêng nể gì, cậu muốn nghĩ biện pháp đuổi hắn ta đi. Vì thế tên ngốc liền khí phách hiên ngang về núi Đạo Vương.
Vừa mới đến cửa núi thì liền ngơ ngác, “Mẹ kiếp! Chuyện gì đây? Có người cướp sạch núi Đạo Vương rồi?”
Sau khi cổng mở thì lọt ngay vào mắt chính là hai con sư tử đá ngã trái ngã phải, lại đi vào trong, các sư huynh đệ mặc đạo bào ủ rũ quét tước. Đang giữa mùa hè mà chân núi Đạo Vương lại đầy lá cây khô. Hình ảnh hoang vắng rách nát, dọa tên ngốc choáng váng. Đây… đây là núi Đạo Vương uy vũ đồ sộ hay sao?
Núi Đạo Vương là ngọn núi đứng đầu trong ba ngọn núi lớn, phong cách kiến trúc phương đông hùng vĩ tráng kiện. Đại điện ẩn trốn trong mây, thang trời quanh co, tiểu viện dày đặc như sao trời. úc này, toàn bộ chìm trong đống lá cây xơ xác tiêu điều.
Đột nhiên tên ngốc có dự cảm không tốt, kéo một sư huynh quét dọn lại hỏi, “Không ai gặp chuyện gì chứ? Đây là làm sao vậy?”
Sư huynh lắc đầu, “Không ai gặp chuyện, chỉ là… Haiz…”
“Sư huynh cảm thán gì vậy? Mau nói đi!”
“Này… khó nói lắm.”
“Trời ạ, gấp chết đệ! Có gì mà khó nói chứ? Đệ không phải đệ tử núi Đạo Vương hay sao?”
Sư huynh lắc đầu, kéo tên ngốc tới góc tường không có ai, “Không phải ta không nói với đệ, chỉ là bình thường đệ không ở núi. Ta nói cho đệ, nhưng đệ ngàn vạn lần không được nói cho người ngoài biết không?”
“Tất nhiên rồi.”
Sư huynh nhìn trái nhìn phải một chút, nói nhỏ vào tai tên ngốc, “Hôm qua có một con yêu đến đây, dọa đám yêu cây nhổ rễ bỏ chạy, ngăn cũng không ngăn được.”
“Yêu?” Tên ngốc ngơ ngác, “Yêu gì? Sao có thể vào được núi Đạo Vương chứ?”
Sư huynh cũng mờ mịt lắc đầu, “Ta cũng không biết, con yêu kia vừa vào núi đã đi thẳng vào đại điện. Giữa đường sư phụ sư thúc cũng đã cản, nhưng hắn chỉ lắc tay áo một cái thì sư phụ, sư thúc đều bay luôn.”
“Cái gì?”
“Suỵt, đệ nói nhỏ thôi!”
Sư huynh cầm chổi kéo Diệp Tinh Trạch vào góc tường, “Còn nữa, hình như hắn mắng Tổ sư gia. Cuối cùng thì Tổ sư gia dẫn hắn đi vào Vân Các của tiểu sư thúc rồi…”