Không ngờ chút tâm tư này của bà ấy Vân Tung còn không thể nhìn ra, mà Kim Đậu Đậu này lại… Cô giống Kim Đậu Đậu như vậy, không phải là Kim Đậu Đậu kia thật chứ?
“Kim Đậu Đậu!”
Sư thái Bạch Chỉ còn chưa lên tiếng, Bạch Linh đã không thể nhịn được nữa. Cô ta nghiến răng đứng lên, gào to, “Kim Đậu Đậu của núi Đạo Vương đã chết rồi! Tôi không biết làm sao cô lấy được Thiên Vấn từ trên người Kim Đậu Đậu, nhưng cô lợi dụng một người chết để trà trộn vào núi Đạo Vương, hơn nữa lợi dụng pháp khí của cô ta để lấy lòng sư phụ tôi! Chỉ riêng điểm này đã đủ để phế đi tu vi của cô khiến cô vĩnh viễn làm người rồi! Mà tôi chỉ nói ra sự thật thôi!”
Đậu Đậu nghe thấy liền cười, “Cô có chứng cứ à? Cô đã chắc thắng vậy tại sao không dám đánh cược tu vi của cô?”
“Ai nói tôi không dám!”
Quả nhiên Bạch Linh trúng kế, “Tôi dám! Đừng tưởng rằng cô như vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho cô! Tôi tuyệt đối không khoan nhượng cho cô ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy!”
Đậu Đậu vỗ tay, “Được! Rất tốt! Tôi cũng cho là như vậy.”
Sư thái Bạch Chỉ đã sắp điên rồi, “Bạch Linh! Con đang nói linh tinh cái gì thế hả? Vì cái chuyện không đâu vào đâu như vậy, không đáng!”
“Đáng!” Bạch Linh rất kiên trì, “Sư phụ, người đồng ý đi! Nhiều người ở đây như vậy, con nhất định phải vạch trần cô ta!”
Bạch Chỉ lại đột nhiên có một loại dự cảm xấu. Không phải là Bạch Linh muốn…
“Xin mọi người yên tĩnh một chút! Hôm nay, tôi muốn vạch trần một người!”
Bạch Linh đứng ở chỗ dễ thấy nhất trên khán đài, thu hút sự chú ý của đám tu sĩ hóng chuyện bên dưới, vừa mở miệng đã chứng thực suy đoán không hay của Bạch Chỉ.
Bạch Linh đang bảo mọi người làm chứng!
Nhưng tại sao bà ấy lại cảm thấy cô ta đây là đang tìm chỗ chết chứ ?
Bạch Linh dường như đã quyết định nhất định phải đánh gục Kim Đậu Đậu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô ta nói từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng.
“Tôi, Bạch Linh, hôm nay muốn vạch trần một chuyện với mọi người. Kim Đậu Đậu của núi Đạo Vương đã chết rồi! Thi thể đang giấu ở trong gò núi bên đó. Hôm nay, tôi sẽ đánh cược một thân tu vi của tôi, tố cáo cô ta! Tố cáo cô ta ngay cả một người chết cũng lợi dụng!”
Bạch Linh vừa nói như vậy, phía dưới lập tức xôn xao hết lên. Quần chúng cắn hạt dưa đã bùng nổ rồi, bùng nổ hoa lửa văng khắp nơi, bùng nổ năm màu rực rỡ.
“Cái gì? Kim Đậu Đậu đã chết rồi? Chuyện gì vậy chứ? Không phải cô ấy là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh à?”
“Đúng vậy! Không có ai có thể giết cô ấy được đúng không? Nhất định là Bạch Linh đang nói dối, vừa rồi cô ta còn nói một đứa bé đập gãy xương chân cô ta nữa!”
“Đúng thế đúng thế, nhất định cô ta đang nói dối!”
Quá nửa quần chúng cắn hạt dưa đều không tin, đột nhiên, có người đưa ra ý kiến bất đồng, “Tôi cảm thấy Bạch Linh không có gan tố cáo Kim Đậu Đậu đâu, nhưng bây giờ cô ta đã tố cáo rồi, có phải là chứng minh cô ta thật sự nắm được chứng cứ gì không? Còn nữa, Kim Đậu Đậu thật sự đã rất lâu không xuất hiện, cũng rất lâu không hề nghe thấy tin tức của cô ấy nữa.”
Người nói lời này là Tiểu Đoan, chỉ số thông minh của cậu ta hiếm khi online, vừa nói xong đã bị Lạc Lê trên khán đài hung hăng trừng một cái. Sau đó cậu ta liền nhớ đến đối tượng Bạch Linh tố cáo, tiếp đó, cậu ta dứt khoát ngậm miệng lại.