Xà yêu này tuy rằng không tích khẩu đức, nhưng linh thạch cho cô tất cả đều là cực phẩm. Đồ hắn nói là tốt, vậy nhất định tốt!
Yêu Nghiệt nghiền ngẫm nhìn cô một cái, chỉ môi mình, “Ở đây.”
Đậu Đậu đen mặt, hôn như chuồn chuồn lướt nước một cái, “Mau đưa tôi!”
Yêu Nghiệt chậm rì rì lấy từ trong ngực ra một lô đỉnh bằng ngọc to như nắm tay, cười như mèo bắt được cá, “Sao? Có phải đồ tốt không?”
“Á! Bạch ngọc đỉnh của tôi!”
Đậu Đậu nhận lấy lô đỉnh đã theo mình thật lâu, cao hứng quay lại, “Anh là Doraemon hả? Sao tôi muốn gì cũng có hết vậy?”
Yêu Nghiệt vui vẻ, “Doraemon sao giống tôi được, tôi không chỉ ăn uống chơi bời cùng em, còn có thể cùng ngủ nữa nha ~”
Nói xong còn nhếch mày vô sỉ, bộ dáng đêm nay ông đây sẽ tắm rửa sạch sẽ gọi em đến.
Đậu Đậu cạn lời, lập tức nói sang chuyện khác, “À, lô đỉnh này anh lấy ra thế nào vậy? Núi Đạo Vương cũng không phải cái chợ, sao có thể tùy ý ra vào?”
Yêu Nghiệt tối sầm mắt, lại nhanh chóng trở lại bình thường, “Vân Tung thiếu anh một lời giải thích, nên anh tìm ông ta tính sổ.”
Năm đó, nếu không phải Vân Tung ngăn cản, hắn cũng không để cô rời hắn nửa bước. Còn dùng Long Vương uy hiếp hắn, buộc hắn thề vĩnh viễn không được làm khó núi Đạo Vương...
Nghĩ đến điều này, Yêu Nghiệt nhíu mày, “Muốn biết?”
Đậu Đậu gật đầu, “Ừ.”
Yêu Nghiệt ôm đầu gối cô, trầm mặc hồi lâu mới ra được một câu, “Anh chưa nói với em là anh thích em hả?”
Đậu Đậu, “…”
Dùng giọng điệu tùy ý như vậy để thổ lộ cũng được sao?
Tuy rằng cô cũng có nghi ngờ tên Yêu Nghiệt đột nhiên xuất hiện này, nhưng chưa từng nghĩ đến phương diện đó. Nhưng giờ nghe giọng điệu này của Yêu Nghiệt này, là hắn đã sớm biết cô sao? Yêu Nghiệt biết sư phụ cô là Vân Tung, còn có thể lấy đồ của cô từ tay sư phụ, còn nói sư phụ thiếu hắn một lời giải thích? Yêu Nghiệt này đã trộm muốn cô bao lâu rồi?
Đậu Đậu nghĩ vậy, cũng hỏi ra vậy, Yêu Nghiệt cười khẽ, “Em đoán đi.”
Không biết có phải lỗi giác của Đậu Đậu không, nhưng cô cảm thấy Yêu Nghiệt này cười giống như cố ra vẻ thoải mái, tựa hồ có chuyện để trong lòng, không muốn nhắc tới nhưng lại không thể không nhắc.
Còn đang nghi hoặc, Yêu Nghiệt đã hắng giọng bắt đầu giải thích. Thanh âm mát lạnh giống như nước suối róc rách làm mê hoặc lòng người.
“Lúc tôi giao em cho Vân Tung, em mới nhỏ như vậy này.”
Yêu Nghiệt mô tả hình dáng chiều cao một đứa trẻ sơ sinh, rồi lại bỏ tay xuống nói tiếp, “Ông ta hứa sẽ chiếu cố em thật tốt, để em cả đời an ổn không lo.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó…”
Sau đó Vân Tung liền nói được làm được, dạy vợ hắn thành người không ủng hộ hôn nhân. Hắn không muốn ngồi chờ chết, liền dùng thủ đoạn đưa cô ra khỏi núi Đạo Vương. Nhưng mà hắn không định nói cho Đậu Đậu biết chuyện này.
Nghĩ đến đây, Yêu Nghiệt mỉm cười, nắm bàn tay trắng nõn của Đậu Đậu xoa xoa.
“Sau đó, ông ta không chiếu cố tốt cho em, tôi tìm ông ta hỏi tội.”
Hắn chỉ nói cho cô một phần sự thật, chuyện còn lại dễ gây hiểu lầm lại khó giải thích, ngậm miệng không nói thì tốt hơn. Tóm lại, hắn là ác nhân cáo trạng trước, không đợi Vân Tung điều tra rõ chân tướng đến hỏi tội.
Qua quá trình hàm hồ, cuối cùng Yêu Nghiệt vòng tay ôm lấy cô, đắc ý tổng kết, “Tóm lại, Vân Tung đuối lý, liền đưa hết bảo bối của em cho anh.”
Đậu Đậu nghe xong kinh ngạc, đưa tay vào trong áo Yêu Nghiệt sờ sờ, “Ở đâu? Kiếm gỗ đào ngàn năm của tôi anh để đâu rồi?”