Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 124: Nhớ anh không? (2)

Kim San muốn đối phó cô thì cho cô ta đối phó đi, tôm tép có thể nhấc lên sóng lớn gì chứ? Đợi đến chuyện cô ta giả có thai bị phơi bày thì lại có chuyện hay để xem.

Đậu Đậu không để trong lòng, nhưng nhờ Vương Yên Nhiên nhắc nhở, cô mới nhớ đến một chuyện. Trở nên đẹp hơn là giấc mộng của tất cả con gái, nếu luyện chế Mĩ dung đan, chẳng phải lại kiếm được một khoản hay sao? Chỉ tiếc hiện giờ cô không có lò luyện đan, nếu không, luyện Mĩ dung đan chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Đậu Đậu buồn bực một trận, thấy chuông tan học vang lên bèn cầm túi sách bước đi. Vừa đến cửa, đột nhiên nghe có người gọi cô, “Đậu Đậu.”

Còn tưởng Vương Yên Nhiên chưa bỏ ý định, không ngờ người đến lại là Lý Thanh.

Ấn tượng của Đậu Đậu với cô ta khá tốt, nên giọng nói cũng dịu lại, “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Lý Thanh cũng không vòng vo, trực tiếp đưa cô tờ giấy rồi bước đi.

Đậu Đậu không hiểu mở ra, bên trên là dòng chữ xinh đẹp, “Kim San tìm côn đồ chặn cậu ở gần đây”.

Kim San tìm côn đồ chặn cô? Côn đồ?

Chậc chậc, Kim San cũng coi thường cô quá rồi nhỉ?

Đậu Đậu lơ đễnh, vò tờ giấy vứt vào thùng rác. Kim San tìm mấy tên côn đồ, cũng chỉ là mấy tên ngoài đường xó chợ mà thôi. Dẫn đầu là tên đầu sư tử, phía sau đi theo mấy tên đầu xanh đầu đỏ. Sau đó là mấy tên ngu ngốc không có sức chiến đấu, chỉ đi theo cho đủ quân số.

“Mày là Kim Đậu Đậu?” Tên tóc sư tử ngậm kẹo mút, dáng vẻ lưu manh, lấy tấm hình trong túi ra, “Không giống lắm!”

Tên đầu sư tử nói xong, tên tóc đỏ liền chân chó phụ họa, “Đúng vậy đại ca, cô ta xinh hơn trong ảnh!”

“Đại ca, có phải chúng ta tìm nhầm người rồi không? Hay là đi về thôi? Cũng sắp trưa rồi, em đói bụng.”

Tên tóc xanh lam còn chưa nói xong thì tóc đỏ đã đập gã một phát.

“Ăn! Mày chỉ biết ăn thôi! Xinh hơn trong hình thì có sao?”

“Đừng ồn! Xong chuyến này thì đi ăn.” Đầu sư tử buồn bực nhìn tấm hình, lại nhìn Đậu Đậu, “Này, con kia, mày có phải Kim Đậu Đậu không?”

Đậu Đậu cạn lời, “Đúng!”

“Đại ca, nó nói phải kìa!”

“Được! Trói lại!”

Vốn nhận được một vụ làm ăn yêu cầu chúng bắt một đứa xấu xí chúng đã không vui rồi, không ngờ lại là một tiểu Loli mắt to yểu điệu thế này!

Tóc sư tử cười gian tới gần, Đậu Đậu liền giơ chân đá phần dưới của gã một cái.

“Á!”

Mọi người chỉ nghe một tiếng hét thảm, tên tóc sư tử ôm trứng ngã xuống đất. Thừa dịp bọn chúng còn chưa kịp phản ứng, Đậu Đậu liền thuần thục đá ngã hết cả đám. Đá xong vỗ vỗ tay, đi đến trước mặt tóc sư tử kéo gã đứng lên, “Người thuê mấy người trả bao nhiêu tiền?”

Tóc sư tử run run xòe một bàn tay, “Năm… năm nghìn.”

“Năm nghìn!” Đậu Đậu giận dữ, “Bà cô đây chỉ đáng giá có nhiêu đó tiền hả?”

“Nữ hiệp! Nữ hiệp, ngài tha cho chúng tôi đi, về sau nhất định chúng tôi sẽ sửa đổi!”

“Không cần!” Đậu Đậu nói xong, móc trong túi ra tờ năm hào, “Cho anh năm hào, chặn cô ta năm ngày.”

“Năm hào?”

“Năm hào, không thể nhiều hơn! Cô ta cũng chỉ đáng giá năm hào thôi! Anh có đi không? Không đi bà đây phế anh!”

Đậu Đậu nhấc chân định đá, tóc sư tử cuống quýt che thân dưới, “Tôi đi… tôi đi là được chứ gì!”

Vốn tưởng rằng là con nhóc xấu xí yếu ớt, ai ngờ lại là sư tử Hà Đông, hôm nay đúng là quá xui xẻo mà!

Nhóm côn đồ che thân dưới khập khiễng rời khỏi. Đậu Đậu xách túi, vừa xoay người đã bị bế lên, “Có nhớ anh không?”

“Đến lúc nào?”

Yêu Nghiệt cong môi, “Vừa tới. Thấy em chơi vui như vậy nên cũng không muốn phá.”