Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 12: Người ta gọi tiểu gia là diệp lôi phong. (2)

Diệp Tinh Trạch đỡ lấy Đậu Đậu, nhướn mày khinh thường, “Không chỉ làm kẻ phụ tình mà còn đánh phụ nữ. Xem ra tôi phải bàn bạc với anh tôi, đã đến lúc chấm dứt hợp tác với La gia rồi.”

La Chính Hi mạnh mẽ quay đầu lại, “Diệp thiếu!”

Diệp gia không dễ dàng gì mới đồng ý hợp tác với La gia, nếu như bị gã phá hỏng thì cha La nhất định sẽ đánh chết gã.

Diệp Tinh Trạch buông tay đỡ ở eo Đậu Đậu ra, khẽ cúi đầu, có chút giận dỗi, “Này, nhóc lùn, đây là cái vẻ mặt gì thế hả? Tôi giúp cô mà đến một câu cám ơn cũng không có à?”

Hai tay Đậu Đậu vẫn che chặt lấy bụng dưới, nghe Diệp Tinh Trạch mở miệng thì đột nhiên nuốt nuốt nước bọt.

Tên nhóc này không nhìn ra trứng rắn trong bụng cô hả?

Nếu đã như vậy…

“Cám ơn.”

“Xem cô bị doạ kìa, lúc đánh người thì nhe nanh múa vuốt, nghe thấy gọi phụ huynh đã sợ rồi à?”

“….” Ha ha.

Diệp Tinh Trạch quét mắt đến góc phòng học, nghĩ đến cái gì khẽ cúi đầu nói nhỏ với Đậu Đậu, “Cô nghe tôi nói…”

Đậu Đậu không chút dấu vết nhìn theo ánh mắt cậu ta, thầm nghĩ không cần mi nói bà cô đây cũng biết trong phòng học có camera.

Có điều nể tình tên nhóc này chính nghĩa như vậy…

“Cám ơn anh.”

“Khách khí gì chứ? Không biết người ta gọi tiểu gia là Diệp Lôi Phong à!”

Diệp Lôi Phong?

Khoé miệng Đậu Đậu giật giật, đầu đầy vạch đen. Hai năm không gặp, còn tưởng tên nhóc này trưởng thành rồi, bây giờ xem ra, hai năm này vẫn tràn đầy hơi thở ngu ngốc mà! Mục tiêu sống của cậu ta không phải vẫn là giải cứu thế giới đấy chứ?

Nếu như Diệp Tinh Trạch biết cái suy nghĩ này của Đậu Đậu, thì nhất định sẽ nhảy lên chất vấn cô là ai. Đáng tiếc cậu không biết, không những không biết, còn tự đắc cảm thấy mình lại làm sứ giả chính nghĩa một lần nữa rồi.

Diệp Tinh Trạch nhúng mũi vào, cuối cùng chủ nhiệm giáo dục cũng bắt đầu bắt tay vào xử lý chuyện này. Trước kia trực tiếp cảnh cáo Kim San mấy câu là xong chuyện rồi. Bây giờ, người bị đánh đổi thành Kim San, vậy thì sẽ không như thế nữa…

Ba đương sự đã rời khỏi phòng làm việc, phụ huynh cũng khí thế bức người vào vị trí. Diệp Tinh Trạch kéo Cố Trường Sinh ngồi ở trên ghế sô pha, chính trực thẳng thắn ngồi xem. Diệp gia và Cố gia đều là hai trong bốn gia tộc lớn, người khác nghĩ thế nào Diệp Tinh Trạch không biết, dù sao thì cậu luôn thích Cố Trường Sinh.

Đùa nhau à, Diệp Tinh Trạch cậu là người tu đạo, không thích hồn khí tinh khiết mới là lạ đấy! Có điều, sao hồn khí trên người Trường Sinh lại nhạt đi nhiều như vậy?

Diệp Tinh Trạch không chút dấu vết nhìn Đậu Đậu đang cúi đầu đứng góc tường, rồi tự tiện mở tủ lạnh nhỏ của chủ nhiệm giáo dục lục đồ, “Trường Sinh, cậu khát nước rồi hả? Nào, uống sữa đi.”

Trường Sinh gật đầu, nhận lấy sữa bò uống từng chút một.

“Ồ, bịch bánh quy này cũng được đó, cậu ăn không?”

“Có.”

“Socola thì sao?”

“Ăn.”

Chủ nhiệm giáo dục trơ mắt nhìn Diệp Tinh Trạch vừa ăn vừa uống, vô cùng đau lòng. Hộp sữa bò kia là vận chuyển hàng không từ Đức về đây đó! Túi bánh quy đó là loại handmade của Ý đó! Hộp socola đó là loại siêu ngon của Hà Lan nữa! Vào lúc này, ông ta chỉ muốn hô to một tiếng đặt hết những thứ đó xuống cho tôi.

Đáng tiếc, ông ta không thể.

Không nói vị tiểu thiếu gia Diệp gia này khó dây thế nào, mà mấy vị phu nhân xung quanh nhìn chằm chằm như hổ đói cũng đủ làm ông ta bí bách rồi. Mở miệng không nói ra được câu gì, chủ nhiệm giáo dục khúm núm vội vàng khom người với mấy vị phụ huynh đang sầm mặt lại.

“Thật sự xin lỗi, đều tại tôi sơ suất trong công việc mới xảy ra chuyện như vậy. Thật sự xin lỗi vì đã gây phiền phức cho mọi người.”

Cố phu nhân nhận được điện thoại liền chạy vội đến, lúc này thấy Trường Sinh bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, “Bớt phí lời đi, nói, rốt cuộc là có chuyện gì?”