Trương Khải Bình nghĩ như vậy thì chuông tin nhắn điện thoại vang lên, tinh tinh tung tung đủ bốn tiếng. Anh ta cầm điện thoại lên nhận được ảnh mà Vương Đại Vũ gửi tới, một lát sau, bốn bức ảnh của nghi phạm đã hiện rõ.
Ngay lúc này, điện thoại lại vang lên một tiếng.
Lần này không phải là ảnh nghi phạm mà là thông tin của bốn nghi phạm đó. Một người là tài xế của Susan, một người là hàng xóm của Susan, một người là quản lý cấp cao ở công ty Susan, người cuối cùng là Tô Thành Minh.
Đậu Đậu cảm thấy thật sự mù mịt, “Tô Thành Minh là sao? Cục cảnh sát tại sao lại nghi ngờ ông ta vậy?”
Trương Khải Bình, “Theo như tôi biết, Tô Thành Minh cũng mất tích rồi.”
Trương Khải Bình nói như vậy xong thì biểu cảm trên mặt cũng có chút mù mờ. Anh ta cũng không tin là do Tô Thành Minh làm, dù gì Tô Thành Minh cũng yêu Susan tới chết đi sống lại, thật sự không có khả năng làm ra chuyện hại bà ấy. Nhưng Tiểu Bạch lại không nghĩ như vậy, cô ấy vừa nhìn thấy Tô Thành Minh, phản ứng đầu tiên là, “Nhất định là ông ta! Toàn làm phiền mẹ tôi, mẹ tôi không để ý tới ông ta, ông ta liền có ý nghĩ đem mẹ tôi giấu đi!”
Đậu Đậu, “Tiểu Bạch, chuyện này không có khả năng lắm đâu.”
“Tại sao lại không thể? Năm đó trên mẹ tôi danh nghĩa là em của ông ta mà ông ta cũng có thể ra tay chà đạp được, hiện giờ có gì không làm ra được chứ! Đúng, nhất định là ông ta đã giam cầm mẹ tôi, muốn ép mẹ tôi theo ông ta!”
Đậu Đậu, “Đúng! Cô nói đúng! Đều đúng cả!”
Sau đó mọi người đồng loạt nhìn về phía Yêu Nghiệt, dù gì đề nghị lấy ảnh của nghi phạm này là do hắn đề ra. Bây giờ ảnh của nghi phạm cũng đã có rồi, tiếp theo nên làm thế nào, ít nhất cũng phải nói một câu phải không?
Yêu Nghiệt thấy mọi người đều nhìn hắn, đơ người một lúc, sau đó lắc đầu, “Đều không phải.”
“Đều không phải?” Tiểu Bạch căn bản không tin, mở điện thoại của Trương Khải Bình chỉ bức ảnh cuối cùng của Tô Thành Minh, “Ông ta cũng không phải? Anh xem lại xem, không phải ông ta sao?”
Yêu Nghiệt, “Không phải.”
Con gái yêu nhận định cha mình bắt cóc mẹ mình, đây phải là thù lớn thế nào, hận nhiều thế nào chứ ?
“Hả? Không phải ông ta thì là ai?”
Yêu Nghiệt, “Không biết nữa.”
Sau đó Đậu Đậu liền hỏi Tứ Bất Tượng hành tung của Tô Thành Minh, Tứ Bất Tượng biểu thị không biết, có điều có thể khẳng định là ông ta mất tích rồi, cũng chưa chết, chắc là cùng mất tích với Susan.
Đậu Đậu nói lại lời của Tứ Bất Tượng, bốn người rơi vào im lặng.
Trương Khải Bình cầm điện thoại không biết đang nghĩ gì, còn Tiểu Bạch không ngừng nói thầm, “Sao có thể không phải là ông ta? Sao có thể như vậy chứ?”
Yêu Nghiệt chau mày nghĩ một hồi lâu, hỏi, “Mẹ cô gần đây có người theo đuổi sao?”
Tiểu Bạch gật đầu, “Đúng vậy, ông ta tên là Lý Trí, giáo sư giải phẫu học của Đại học y khoa Đế Đô, theo đuổi mẹ tôi rất lâu rồi, biết mẹ tôi mất tích liền lập tức tới cục cảnh sát báo án.”
“Ông ta làm sao biết được mẹ cô đã mất tích?”
“Ảnh người đó đâu?”
Đậu Đậu và Yêu Nghiệt nhìn nhau, lần lượt nhìn thấy trong mắt đối phương sự nghi ngờ người tên Lý Trí này, giáo sư khoa giải phẫu? Người đàn ông đơn thân giàu có, sao nghe kiểu gì cũng cảm thấy đáng nghi như vậy?
Tiểu Bạch lật lại ảnh, giơ điện thoại lên, đưa cho Đậu Đậu và Yêu Nghiệt, “Đây là một tấm ảnh gần đây của ông ta.”
Hai vợ chồng chỉ nhìn một cái liền gần như cùng lên tiếng nói, “Chính là gã!”