Đậu Đậu vô cùng đau khổ, tự mình lại bấm tay bói một quẻ, xác định không tìm được vị trí của Susan nên chỉ có thể chọn cách từ bỏ.
Tô Thính Tuyết đáng chết, ra tay thật quá tàn nhẫn!
Susan đắc tội với ai đây chứ?
Rõ ràng là người mẹ đạo đức của cô ta đã cướp đi nhân duyên của Susan mà!
Đậu Đậu lòng đầy căm phẫn, sau đó chỉ có thể nói với Tiểu Bạch, “Mẹ cô vẫn còn sống, bình tĩnh lại trước đã, chúng ta sẽ nghĩ cách mà.”
“Còn… còn sống sao?”
Tiểu Bạch lau nước mắt nước mũi, thấy Đậu Đậu gật đầu, mới hoảng loạn đáp lại một câu rồi cầm cốc nước nóng uống một ngụm lớn.
Trương Khải Bình ngồi cạnh bên cô ấy, thấy vậy liền không để ý đến nước sẽ làm bỏng tay mà vội vàng lấy lại, “Nước nóng, chờ nguội đã rồi uống!”
Nước trong cốc rơi ra không ít, mu bàn tay đen thui của Trương Khải Bình cũng đỏ ửng lên. Nhưng hình như anh ta hoàn toàn không cảm thấy gì, bê cốc nước nóng cẩn thận thổi. Tiểu Bạch ngồi đó, hoàn toàn không phát hiện ra mu bàn tay của anh ta bị bỏng, chỉ chăm chú nghĩ, tốt quá rồi, còn sống, sống là còn có hi vọng, vẫn còn có khả năng cứu được.
“Mất tích hai mươi tư giờ có thể báo cảnh sát chưa? Hiện giờ cảnh sát đã chốt được kẻ tình nghi chưa?”
Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, Trương Khải Bình đơ người, sau đó vội vàng nói, “Tạm thời có ba bốn người, đang điều tra rồi, chỉ có điều tôi là người nhà, không được tham gia, tình hình cụ thể là do Vương Đại Vũ phụ trách.”
“Kêu cậu ta gửi ảnh của kẻ tình nghi qua đây.”
“Điều này không đúng với quy định của cục cảnh sát.”
“Quy định?”
Yêu Nghiệt cười lạnh hỏi lại một câu, Trương Khải Bình lập tức cầm điện thoại lên gọi điện.
Lúc nhận điện thoại, bên Vương Đại Vũ đã gấp tới sứt đầu mẻ trán. Cầm điện thoại vừa nhìn là Trương Khải Bình, nhất thời than ôi, “Alo? Anh trai đấy à? Sao mà anh lại gọi điện tới nữa rồi? Không phải đã nói với anh hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì rồi sao.”
Trương Khải Bình bình tĩnh nói, “Có một mình anh ở đó thôi à?”
Vương Đại Vũ đơ người, sau đó từ hộp cơm ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, quả quyết lắc đầu, “Không phải, mọi người đều ở đây.”
“Mọi người không cần ăn cơm sao?”
“Ăn chứ!” Vương Đại Vũ gắp một đũa đầy rau nhét vào miệng, “Ở cục cảnh sát ăn cơm, làm gì có thời gian mà ra ngoài ăn, mẹ vợ anh mất tích lâu như vậy rồi, ngộ nhỡ là bắt cóc tống tiền thì bọn chúng đã liên hệ với người nhà lâu rồi, tình hình khó nói.”
Trương Khải Bình nhìn Yêu Nghiệt một cái rồi lại nhìn ánh mắt Tiểu Bạch vô cùng mong đợi, quyết đoán nói, “Tìm chỗ nào không có ai, tôi nói với anh chút chuyện.”
“Bọn tôi bận lắm, lát nữa còn đi điều tra nghi phạm nữa, anh mau mau nói trong điện thoại luôn đi, đừng làm lỡ chuyện. Dù sao cục cũng đã phê duyệt phép của anh rồi, anh cứ ở nhà chăm sóc chị dâu cho tốt, ở bên này chỉ cần có một thông tin gì thì bọn tôi nhất định sẽ thông báo anh.”
“Có tin nhất định sẽ báo, có tin nhất định sẽ báo, câu này các người nói bao nhiêu lần rồi? Không phải là vẫn không có tiến triển gì sao? Mau chóng tìm chỗ nào không có người đi!”
Trương Khải Bình rất ít khi quát người, Vương Đại Vũ sững sờ, sau đó lặng lẽ đóng hộp cơm lại, phủi phủi những chỗ cơm thừa rơi trên người do ăn nhanh quá, luộm thà luộm thuộm đi tìm một góc yên tĩnh.
“Đã tới chỗ không có ai, có chuyện gì anh nói mau đi!”
Trương Khải Bình, “Gửi cho tôi một phần ảnh của nghi phạm”
“Anh nói cái gì? Ảnh á? Thứ này không thể đưa cho anh anh không biết sao ? Anh không phải người của tổ điều tra này! Lại còn là người nhà nữa, đưa cho anh rồi anh lại báo thù riêng thì làm thế nào?”