Lúc nào cũng mang theo hộp khăn giấy, nhìn thấy cái gì không thuận mắt là lấy giấy che lại, nhìn thấy cái gì không sạch sẽ cũng lấy giấy đậy lên. Vậy nên bây giờ ở nhà động một tí là một nhà đầy giấy ăn, chỗ nào cũng toàn giấy ăn là giấy ăn.
Thế là trong Tô Tử Phố liền xuất hiện một quầy toàn giấy một cách kỳ lạ như vậy, làm cho đám nhân viên quầy hóng hớt đều bị dọa cho há mồm trợn mắt hết cả.
Tới cả Tô Thính Tuyết vừa mới xuống lầu cũng không ngoại lệ. Nhưng sự kinh ngạc của cô ta ít hơn so với đám đông hóng hớt chân chính kia, dù gì bây giờ cô ta cũng là người đã từng gặp đủ thứ đủ hạng người làm đủ thứ chuyện trên đời rồi.
Quỷ thần thì là cái gì?
Bây giờ đứng về phía cô ta là ma!
Cô ta có chỗ dựa, chỗ dựa xấu xa hơn bản thân Đậu Đậu nhiều!
Nếu đã như vậy, cô còn có gì phải sợ nữa? Mạnh mẽ lên, không thể để người khác khinh thường mình được!
Tô Thính Tuyết ôm tâm niệm tất thắng này bước tới, giẫm lên đôi guốc cao hơn hai mươi cen ti mét nhìn xuống dưới, “Tôi còn tưởng ai cơ, hóa ra là Đậu Đậu à? Sao vậy, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Đậu Đậu, “… Không có, chỉ là tôi tới xem cô… có thiếu thứ gì không thôi.”
Sắc mặt Tô Thính Tuyết nhất thời rất khó coi, “Tôi có thể thiếu thứ gì được?”
“Chẹp chẹp, đừng có tức giận như vậy mà, tôi chỉ hỏi như vậy thôi, lẽ nào cô thật sự còn thiếu thứ gì sao?”
Đậu Đậu cười thật ngây thơ, có nhìn thế nào cũng không thể tìm ra được sai sót gì. Đáng tiếc Tô Thính Tuyết đã sớm biết cô là người thế nào rồi, cũng sớm biết cô rất bất thường rồi. Vậy nên cô ta không thể bị diễn xuất của Đậu Đậu lừa gạt, cô ta chỉ bị diễn xuất của Đậu Đậu làm cho tức giận, “Tôi không thiếu gì cả! Vậy nên cô có thể đi chưa?”
Đáng chết, rõ ràng giao dịch với ma là để đối phó với Kim Đậu Đậu, sao bây giờ lại thành ra mình càng tức hơn vậy ?
Đúng, cô ta đã bỏ ra một số thứ. Nhưng cô ta cảm thấy điều đó đối với cô ta mà nói căn bản không hề quan trọng. Tạm thời cô ta lại chưa có người mình thích, lấy tình yêu của mình đi đổi thì đã làm sao?
Kim Đậu Đậu đáng chết làm sao lại biết được điều này?
Lẽ nào phía sau cô ta… cũng là ma?
Tô Thính Tuyết nhìn chằm chằm Đậu Đậu với vẻ ngờ vực, Đậu Đậu thản nhiên đối diện với ánh mắt của cô ta.
Biểu cảm của Tô Thính Tuyết quá rõ ràng rồi, Đậu Đậu không cần dùng tới Nhiếp Hôn Thuật mà sư tổ núi Đạo Vương truyền lại để điều tra, cũng có thể vừa nhìn đã rõ trong đầu Tô Thính Tuyết nghĩ gì.
Đằng sau cô đâu phải là ma? Chính bản thân cô là ma đây này ok?
Đậu Đậu thản nhiên để Tô Thính Tuyết quan sát, chờ tới khi cô ta quan sát đủ rồi, còn không quên thành khẩn nhắc nhở, “Giao du với người còn có khi bị tính kế, còn giao du với những loại khác, có thể không bị thiệt sao?”
Cả người Tô Thính Tuyết run lên, lại nhìn Đậu Đậu một cái, mang theo ý căm hận nói, “Cô đang nói linh tinh gì vậy ? Tôi không hiểu!”
Đậu Đậu nhoẻn miệng cười đắc ý, liếc qua thấy Yêu Nghiệt đang ẩn thân đi vào, ánh mắt có ý hỏi có đuổi kịp không.
Yêu Nghiệt lắc lắc đầu, “Hắn ta giấu đi hơi thở, trà trộn vào đám đông rồi.”
Ánh mắt Đậu Đậu an ủi nói không phải vội, quay đầu lại hỏi Tô Thính Tuyết, “Nhìn thấy mặt mũi thật chưa? Đẹp trai lắm hả? Không không không, có lẽ là không đẹp trai, cũng không cao, mặt cũng bình thường tới mức có lỗi với khí chất thần bí trên người đúng không?”
Có thể trà trộn vào đám đông khiến Yêu Nghiệt không tìm thấy, trừ phi quá bình thường, không thì cô không thể nghĩ ra lý do thứ hai.