La Chính Hi hoảng hốt trong nháy mắt, sau đó gã bỏ tay của Kim San đang đặt trên khuỷu tay mình xuống. Gã sai rồi, sao gã lại từ bỏ Kim Đậu Đậu chứ? Rõ ràng gã chưa bao giờ quên ánh mắt xinh đẹp này. Vẻ đẹp của Kim Đậu Đậu không chói mắt, nhưng trên người cô có một loại khí chất làm người ta mê muội.
Mềm mại, thánh khiết.
Tất cả nữ sinh so với cô đều xấu xí. Cô giống như công chúa hạt đậu được nâng niu trân trọng, dù đã nằm trên mười lớp đệm nhưng vẫn bị hạt đậu làm xanh tím làn da. Nói trắng ra là, tuy rằng kiếp trước Đậu Đậu vô cùng xinh đẹp, nhưng là xinh đẹp có chút đáng sợ.
Vẻ đẹp của cô rất giàu tính công kích, đàn ông nhìn thấy cô đều thấy tự xấu hổ, còn chưa kịp theo đuổi đã rút lui. Còn khuôn mặt bây giờ tuy rằng không đẹp tuyệt trần, nhưng lại đặc biệt khiến người ta yêu thương, hơn nữa còn khiến người ta muốn bảo vệ.
Khụ, không nói nữa.
Nếu Đậu Đậu biết chuyện đó, nhất định sẽ sụp đổ mà đi trả thù xã hội mất.
Ông nội ngươi! Lăn càng sớm càng tốt! Bà cô đây rất lợi hại biết không! Cần con mẹ nó yêu thương bảo hộ?
Còn cái thuộc tính khiến người yêu thương này, nói trắng ra là hạ thấp tiêu chuẩn của cô biết không! Người theo đuổi cô trước kia, người nào mà không đẹp trai, phong độ, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền? Bây giờ ngay cả tên xấu xa La Chính Hi cũng dám theo đuổi cô, thì rất hạ thấp cô biết hay không hả?
Nhưng mà Đậu Đậu lại không biết. Cô còn đang rất đắc ý vì mình trắng ra nữa kìa.
Kim San đỏ mắt khi bị La Chính Hi đẩy tay ra, cô ta hận không thể hủy diệt toàn bộ thế giới.
Vì sao lại đối xử với cô ta như thế?
Cha mẹ ly hôn, gia sản cũng không được chia, cô chỉ còn La Chính Hi.
Vì sao cô ta lại đột nhiên trở lên xinh đẹp? Vì sao? Rõ ràng Kim Đậu Đậu xấu như vậy, làm người ghét như vậy, vì sao ông trời còn chiếu cố cô ta?
Kim San bị ghen tị làm choáng váng đầu óc, hung tợn đi qua muốn tát Đậu Đậu. Đậu Đậu cảnh giác, động tác lưu loát tóm lấy cổ tay cô ta. Không đến hai giây, hai tay Kim San đều không thể động được. Đậu Đậu nhướn mi, thong thả nhìn cô ta, thuận tiện còn thấy được vẻ mặt say mê của La Chính Hi ngoài cửa.
“Tôi nói này, anh Chính Hi của cô nhìn thấy hết rồi kìa, cô không cần hình tượng nữa à? Muốn đánh tôi cũng nên tìm chỗ nào không người chứ? Uy hiếp như vậy thật khó coi đúng không?”
“Kim Đậu Đậu, tôi hận cô!”
“Ôi chao, tôi còn chưa kịp hận cô mà cô đã hận lại tôi rồi?”
Đậu Đậu nói xong vén tóc mái lên, “Vết sẹo trên trán này không phải cô ban tặng hay sao? Đừng ở đây giả làm Bạch Liên Hoa, không vì cô tôi sẽ biến thành thế này sao?”
“Cô nói bậy!”
Kim San tức đỏ mắt, nhất là lúc nhìn thấy ánh mắt La Chính Hi dừng trên người Đậu Đậu, thì cô ta càng thêm điên cuồng. Tay không thể động, còn có thể dùng chân. Nhưng Đậu Đậu cũng không phải người tốt, Kim San vừa đá đến, cô lập tức cầm cẳng chân hất lên làm Kim San ngã ngửa.
“Ban ngày ban mặt, mặc váy đi đường sao không cẩn thận một chút? Ôi chao ~ cô còn mặc chữ quần chữ T! Lại còn hồng nhạt! Sao trước kia tôi không biết cô lại là người không biết xấu hổ như vậy nhỉ?”
Kim San oan uổng, căn bản cô ta không hề mặc quần chữ “T”. Hơn nữa, cô vừa ngã xuống đã kéo váy che lại hết rồi. Kim Đậu Đậu hoàn toàn nói bậy!
Nhưng quần chúng vây xem mặc kệ có phải là cô nói bậy không, khi nghe được tin tức như thế, đương nhiên sẽ bắt đầu ồn ào. Làm gì có thời gian để nghĩ xem có phải thật hay không?
Đậu Đậu xấu xa chính là bắt lấy tâm lý này của quần chúng, dù Kim San có mặc hay không, cứ hắt chậu nước bẩn đã rồi nói sau. Mọi người xem, chẳng phải đều tin rồi sao?