Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 136: Hôn Tiểu Vũ – thôn Hắc Sơn, phái thực lực[‘] thỉnh thoảng thất thủ

[‘] phái thực lực >< phái thần tượng trong điện ảnh đóa

Tất tất tả tả, đi được gần nửa ngày, ra khỏi thành không lâu liền đến thôn Tiểu Vũ.

Thôn trang này gần sát kinh thành, trước sông sau núi, vị trí vô cùng tốt, vốn do phủ Dũng Nghị mua làm đồ cưới cho cô cả dòng chính duy nhất. Sau này, trong lúc mưu chức quan cho Thịnh Hoành, Thịnh lão phu nhân từng cầm cố hơn một nửa.

Đến lúc tình cảnh của Thịnh gia dần tốt lên, chỗ đất  này lại rất khó chuộc lại. Lúc này Thịnh hoành mới đặt mua thôn trang ở nơi khác cho Thịnh lão phu nhân. Nhưng lão phu nhân vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, luôn để ý hỏi thăm nhà ai cần dùng tiền gấp. Qua mấy năm lão phu nhân dần dần cũng mua lại được một chút đất ruộng, tổng cộng 580 mẫu (=38860m2 = 38.6ha)

Lão Thôi vốn là được lựa chọn kĩ càng đưa đi theo hồi môn, không chỉ thành thật cần cù, kỹ thuật trồng hoa mầu lại rất tốt. Thôi ma ma là thanh mai trúc mã thất lạc từ khi còn nhỏ của ông ta. Nhiều năm sau gặp lại, lão phu nhân biết, bỏ chút sức lực và bạc đưa Thôi ma ma ra khỏi nhà kia, hai người bọn họ thỏa lòng mong ước kết hôn sinh con, đối với lão phu nhân càng biết ơn, vô cùng trung thành.

Hai ông bà thành tâm muốn báo đáp, thôn Tiểu Vũ này nhìn cũng thịnh vượng hơn các điền trang bên ngoài một chút.

Minh Lan che lại mũ, ngồi trên kiệu nâng chậm rãi nhìn thôn trang cùng tá điền, chỉ thấy trong mắt là ruộng đất rộng lớn vô bờ, ở giữa còn có bò ngựa, rau dưa lương thực chồng chất, mấy hộ nông dân phần lớn đều đã quen biết, thấy kiệu Minh Lan lại gần đều thả cuốc dừng việc, cười cúi mình chào hoặc dập đầu lạy, rất có dáng vẻ nông thôn thịnh vượng.

Minh Lan cảm thấy rất vừa lòng.

“Gần đây hoa mầu tốt không?” Trở lại trạch viện, Minh Lan ngồi trên ghế cao, hỏi han kỹ càng. Lão Thôi cười híp mắt, cúi đầu cung kính nói: “Đều tốt đều tốt, năm nay mưa thuận gió hòa, ước chừng so với năm ngoái thu được nhiều thuế hơn. Mấy năm trước nắng gắt, lại gặp lúc binh loạn ở thượng lưu sông Hoài, giá lương trong kinh tăng vọt, lão phu nhân cùng cô… ấy, cùng phu nhân cũng không giục tô thêm thuế, còn chăm lo cho cuộc sống của bọn họ, vỗ về động viên. Mọi người đều nói, ngoài kia nào có chủ nhân nhân từ như ở đây!”

Minh Lan lật qua sổ sách trên bàn, ngẩng đầu cười nói: “Lão Thôi quản sự rõ là nhanh mồm nhanh miệng! Biết ăn nói như vậy, sau này để lão phu nhân nhìn một cái, chắc sẽ rất vui.”

Gương mặt thô đen của lão Thôi lập tức đỏ. Ông ta hiểu rõ bản lĩnh của Minh Lan, dứt khoát không làm ra vẻ, nói ra ý định trong lòng. Minh Lan giật mình nói: “Muốn mua thêm đất?”

Lão Thôi ra sức gật đầu, trên mặt lộ vẻ hưng phấn: “Gần đây không biết xảy ra chuyện gì, quanh sông vùng này có mấy thôn trang lớn muốn bán ra. Tôi đã dò xét kỹ càng, thật sự là đất tốt.  Mấy năm qua thôn trang cũng có ít tiền dành dụm, không bằng mở rộng một chút.”

Minh Lan suy nghĩ chốc lát rồi nói ngắn gọn: “Chiếu theo lệ cũ, ông muốn mua bao nhiêu dất ruộng, chủ nhân ruộng là ai, cùng với giá tiền, tất cả mọi việc đều viết kỹ ra sau đó đưa sang thôn Hắc Sơn phía núi bên kia cho ta. Nếu ta thấy thỏa đáng sẽ bàn với ông.”

Lão Thôi lập tức cung kính gật đầu đáp lại.

Minh Lan nhìn dáng vẻ vui mừng khôn xiết của ông ta, trong lòng bật cười. Dường như ham muốn lớn nhất của người thời xưa chính là mua đất.

“… Phu nhân không biết, thôn trang lúc đầu của lão phu nhân khoảng chừng lớn hai mươi, ba mươi khoảnh! Rừng núi ở đằng sau kia cũng đều là của nhà chúng ta!” Đôi mắt già nua của lão Thôi hơi ướt, cảm khái nói, “Nếu có trả lại diện mạo ngày xưa cho nơi này thì cũng không uổng ân đức của lão phu nhân.”

Minh Lan trầm mặc, khẽ khuyên bảo, “Tôi biết ý tốt của ông, nhưng chuyện gì cũng phải có nguyên tắc, nếu là đất tốt có thể mua liền mua, nhưng cũng không thể cưỡng ép, tránh cho gặp phải tai họa.”

Lão Thôi liên tục cúi người, vỗ ngực đảm bảo: “Chính là cho lão thêm hai lá gan cũng không dám! Quy củ của lão phu nhân qua nhiều năm như vậy, có cái nào không phải là viết rõ ràng, phu nhân yên tâm, tuyệt đối không làm sai!”

Khoảng chừng giờ thân hai, ba khắc, đoàn người Minh Lan liền rời thôn Tiểu Vũ đến thôn Hắc Sơn, lại dẫn thêm mấy người theo. Dù không tính là xa nhưng đường không tốt như trong kinh, một đường xóc nảy, mãi đến khi sắc trời tối đen không thấy rõ đường mới tới nơi.

Tiểu Đào dựa vào thành xe nhìn chỉ thấy cửa lớn của điền trang tối om om trong tầm mắt, còn có ánh đuốc sáng lốm đốm, còn nhìn thấy Đan Quất cùng mấy nàng dâu cùng một người đàn ông thấp thấp đen sì đứng trước mặt, phía sau còn có một đám người.

Xe ngựa tới cửa, vị thấp thấp đen sì kia lập tức tiến lên quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Tiều nhân là lão Ba, xin thỉnh an phu nhân. Phu nhân đi đường cực khổ, bên trong đều đã chuẩn bị sẵn sàng để đón phu nhân.”

Tiểu Đào cùng Lục Chi xuống xe, chắp tay mà đứng, nháy mắt ra dấu với Đan Quất. Đan Quất khẽ gật đầu.

Bên trong truyền ra giọng nói nhã nhặn: “Quản sự Ba mau đứng lên, ông cực khổ rồi, tối như vậy vẫn chờ ở cửa, ta tới không phải lúc rồi.”

“Nào có chuyện!” Đuốc chiếu đến, lão Ba vẫn tiếp tục xu nịnh lấy lòng, “Phu nhân là quý nhân, có thể đến nhìn thôn trang là phúc của chúng tôi, chúng tôi chờ mong còn không hết.”

Minh Lan cũng không nói nhiều, chỉ hỏi: “Lão gia đã tới?”

Lão Ba cúi đứng dậy đáp: “Lão gia buổi chiều liền cho người đến truyền, nói nuộn một chút sẽ đến.”

“Được rồi, ông lưu lại mấy người ở cửa chờ lão gia, chúng ta đi vào trước.” Minh Lan yên tâm.

Lão Ba cao giọng đáp lại, tức thì cửa lớn mở ra, xe ngựa chậm rãi vào trong thôn trang, vú già hầu gái đi theo sau.

Nhà chính trong thôn trang đã sáng đèn từ lâu, chỉ thấy đồ đạc bên trong đều được lau chùi sạch sẽ, đồ vật trong phòng cũng bày ra chỉnh tề. Minh Lan khẽ gật đầu, vào trong phát hiện đã sắp xếp nghiêm chỉnh. Đèn lồng sừng dê nàng thường dùng đã đặt ở trên bàn đầu giường, bàn tròn gỗ lê đã bày một bộ đồ uống trà bằng sứ vẽ hoa, miệng ấm còn tỏa ra hương trà. Minh Lan ngửi một hơi, chính là trà hoa lài kim quế nàng thích uống thường ngày.

Minh Lan mệt mỏi ngồi vào bên giường nở nụ cười: “Cô gái Đan Quất nhà chúng ta ngày càng có khả năng nhé, có nửa ngày mà sắp xếp ổn thỏa như vậy, học đã thành tài, có thể lập gia đình!”

Đan Quất không một chút thẹn thùng, nghiêm mặt qua cởi áo ngoài cho Minh Lan: “Ngài tỉnh lại đi, cả ngày đã mệt mỏi rồi, nói chuyện cũng lạc giọng, em nghe mà không hiểu! Gương mặt thì đầy bụi đất, búi tóc cũng rối loạn, may mà ngài xuống xe không ai nhìn thấy! Mau trước tiên đi tắm, có việc gì thì gọi vợ Toàn Trụ đi truyền.”

Tần Tang từ trong nhà đi vào cười nhẹ nhàng: “Nước nóng đã chuẩn bị tốt, phu nhân đi tắm đi, may mà em đã mang đủ hai lọ tinh dầu tắm, không sợ không đủ dùng.”

Minh Lan mệt mỏi hoàn toàn không có sức lực, ở trong thùng nước tắm ngâm nửa canh giờ. Đan Quất không ngừng thêm nước nóng, cho đến lúc cơ bắp đều mềm mới ra ngoài, nằm trên giường lầm bầm: “Đúng là được cưng chiều quen, khổ một chút cũng không chịu nổi.”

Đời trước năm cuối cùng phải ở trên núi, nơi đó không có hệ thống nước, Diêu Y Y phải tự mình đi ra giếng kéo nước lên. Dây thừng thô ráp làm tay nàng vốn chỉ quen cầm bút lại bị thương, vết thương lành còn để lại chai. Mỗi ngày còn phải đi lại năm sáu tiếng, buổi tối cởi giày ra trê  chân đầy bọng nước, ngâm nước lạnh đau thấu tim. Trước đây thường đi giày cao, hiện tại đi giày thể thao nên bị đau gót chân, lòng bàn chân run cầm cập như dây đàn, nằm ở trên giường mà chân giống như không phải của mình.

Con gái thành phố mệt đến mức chạm phải gối là ngủ ngay, nhưng lại cảm thấy vô cùng vững lòng, nàng cảm nhận được mình đến đây để giúp đỡ mọi người. Buổi tối nằm mơ vẫn còn nghĩ ngợi, chờ sau này về gặp gỡ bạn bè nhất định trước mặt cái đám không phân biệt được hành với hẹ kia phải khoác lác một hồi.

Ngay cả việc dựng hàng rào Diêu Y Y cũng biết làm rồi nhé.

Nhưng hôm nay mặc dù tiền hô hậu ủng, một đám đông người đi theo hầu hạ, nàng cũng không còn cảm giác mệt đến uể oải nhưng vẫn thỏa mãn vui vẻ trước kia nữa, chỉ còn vô cùng mệt mỏi nhưng lòng lại tràn đầy suy nghĩ bất an. Giờ triều đình cũng không an ổn.

Quan trường cổ đại đều tắm máu, nàng đã từng gặp cả gia đình quan lại bị áp giải lên kinh thành, bị tịch biên đến nhà tan cửa nát, thiếu nữ khuê các từng cùng nàng nói cười uống trà nhưng trong nháy mắt chỉ vì cha mẹ chịu tội mà phạt lây vào giáo phường ty, thậm chí còn trở thành quan kỹ.

Mỗi khi nhớ tới những chuyện này, Minh Lan đều vô cùng cảm kích cha Thịnh. Ông ta chưa bao giờ liều lĩnh tham công, chưa bao giờ luồn cúi cơ hội, cũng không tiêu xài hoang phí gia nghiệp, làm quan coi như thanh liêm, làm người cũng khéo đưa đẩy. Dù ông ta có bao nhiêu khuyết điểm sai lầm khác, ông ta cũng coi như đã làm hết nghĩa vụ của đàn ông cổ đại, cho vợ con già trẻ trong nhà một cuộc sống an toàn giàu có.

Nhắc đến họ Thịnh, mấy hôm trước, vì sắp tới lễ Đoan ngọ, Minh Lan sớm cho người đưa lễ tặng về nhà mẹ đẻ. Tiểu Đào dò la tin tức, nói là vì chuyện làm mai của Trường Phong mà Thịnh Hoành gần đây lại giận dỗi với Vương thị.

Trường Phong tuy là con vợ lẽ nhưng thắng ở bề ngoài tốt, tuấn tú phong nhã, ăn nói không tệ (Giống Thịnh Hoành thời niên thiếu năm đó mê hoặc được lão phu nhân họ Vương), rất khiến người ta yêu thích. Tuổi còn trẻ đã là cử nhân, cha anh có năng lực không nói, việc hôn nhân của chị em gái nhìn chung cũng không tệ, đoán là ghi tên bảng vàng chỉ là vấn đề thời gian. Thịnh Hoành vừa thả tiếng gió một cái là không ít nhà phản ứng.

Có điều cuối cùng thì trong đầu Thịnh Hoành vẫn hiểu rõ con trai mình là loại mặt hàng gì, liền đưa ra, gia thế không yêu cầu nhiều mà lấy nhân phẩm nhà gái làm chuyện cân nhắc đầu tiên, cần vị con dâu đoan chính hiền thục hiểu biết, tốt nhất là tính tình phải mạnh mẽ chút.

“Tính tình của thằng Phong như vậy, phải có người nhắc nhở!” Thịnh Hoành nói rất súc tích, “Vừa có thể thay nó chống đỡ (chịu được mẹ chồng cay nghiệt bắt nạt), lại có thể ép nó không được làm bừa (không cho phong hoa tuyết nguyệt làm lỡ chính sự)!”

Vương thị há hốc mồm, yêu cầu này cũng quá cụ thể đi, bà ta hoàn toàn coi như chuyện cười mà châm chọc: “Lão gia không bằng tìm mẹ cho Phong nhi đi!”

“Vốn cũng không trông cậy vào bà.” Thịnh Hoành tức giận nói, dù ông ta tin tưởng tâm địa của Vương thị cũng không dám tin ánh mắt của bà ta.

Minh Lan chôn mặt trong giường mà cười, nàng gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này.

Nhưng mà Thịnh Hoành cũng không thể tự mình chạy đi xem mặt con gái nhà người ta, không biết làm gì hơn đành phải đi cầu lão phu nhân ra tay. Không may gần đây lão phu nhân nuôi dưỡng chắt trai, chơi đùa với chắt gái, ngày ngày trôi qua vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không muốn lại dây dưa mấy chuyện này. Hiện giờ vẫn còn đang bị Thịnh Hoành quấy rầy.

Thực ra nếu không phải dì Lâm tự hủy đi tiền đồ, Thịnh Hoành thật sự là vô cùng thương yêu Mặc Lan cùng Trường Phong. Người sống trên đời đúng là không thể quá tham lam. Lúc Đan Quất bưng bữa tối vào đã thấy Minh Lan ôm quyển sách ngủ say, liền đắp chăn giúp nàng rồi nhẹ nhàng lùi ra.

Chưa đến giờ Tuất, Cố Đình Diệp cùng một nhóm thân vệ tùy tùng phi ngựa đến, chỉ thấy cùng lúc hơn mười người đàn ông trên mình vẫn còn quân phục tập trận, cưỡi tuấn mã, cao to khôi ngô, gương mặt vẫn còn lưu lại sát khí của chiến trường. Lão Ba càng cẩn thận hơn, khuôn mặt đang tươi cười cũng cứng lại, chỉ cúi đầu khom lưng nghênh Cố Đình Diệp vào bên trong trang, đi về phía nhà chính.

Tôi tớ trong trang đều đang bận rộn dẫn ngựa của đội thân vệ vào trong tàu ngựa, lại dẫn người vào nghỉ ngơi trong phòng đã chuẩn bị sẵn. Tới nơi đã thấy Công Tôn Mãnh cùng hai anh em họ Đồ tiến lên đón tiếp.

“Anh Tạ!” Công Tôn Mãnh hô to, đi tới vỗ vào vai một thanh niên hai mươi tuổi, thân thiện nói, “Mọi người đã tới!” Tạ Ngang quay lại cười, tay vỗ Công Tôn Mãnh cười nói: “A Mãnh!” Nhìn ra thấy hai người phía sau liền lớn tiếng chào, “Anh cả Đồ, anh Hai Đồ!”

Đồ Long là một người đàn ông vạm vỡ hơn ba mươi tuổi. Một vết sẹo kéo dài từ trán tới sống mũi, nở nụ cười nhìn có phần dữ dằn. Anh ta cười to nói: “Cậu đừng mừng vội! Thằng nhóc A Mãnh không phải nhớ cậu đâu, nó là đang nhớ mong cảnh tượng trên giáo trường hôm nay đấy.”

Nghe mấy lời đấy, A Mãnh quả nhiên rầu rĩ không vui: “Chú của em không cho em đi, em nghĩ bảo vệ phu nhân cũng là việc quan trọng, ai ngờ phu nhân lại sai em đi theo mấy đứa hầu gái áp giải đồ.”

“Thằng nhóc này đừng có phúc mà không biết hưởng!” Đồ Hổ cười lưu manh: “Ông chú cậu là nghĩ cho cậu, cậu cẩn thận đọc sách tập võ, sau này chính thức đi thi võ cử nhân mới đúng. Như anh em chúng tôi một chữ bẻ đôi chẳng biết, không thể trông cậy được!”

Nhìn vóc dáng Công Tôn Mãnh không nhỏ, thực ra mới chỉ mười bốn tuổi, vẫn còn tâm tình thiếu niên, rất nhanh đã quên, chỉ quấn lấy Tạ Ngang hỏi cái này cái kia.

“Đúng rồi anh Tạ, đã trễ thế này sao mọi người còn phải cố chạy về?”

Tạ Ngang vừa đi vừa cười nói: “Tướng quân không yên tâm nơi này, nội tình trong trang chúng ta không thật sự hiểu lắm.”

“Anh đừng giấu giếm, ở đây có rất nhiều anh em hộ vệ rồi, có vì mà không yên tâm.” Đồ Hổ hạ giọng, nhếch miệng cười nói: “Sợ là gia không nỡ xa phu nhân.”

“Chuyện ngài Cố mà mày cũng dám nói loạn.” Đồ Long giờ mới trừng mắt nhìn em một cái rồi mắng, “Việc này còn không rõ ràng sao? Đoán là phu nhân muốn quan tâm chuyện trong trang, gia sợ phu nhân còn trẻ tuổi, không đủ uy nghiêm, đến để cho người chỗ dựa mà thôi.”

“Ở đâu không đủ uy?” Công Tôn Mãnh cảm thấy kỳ quái, “Phu nhân dạy em đọc sách còn nghiêm khắc hơn chú em, em không cãi nổi một câu.”

Cậu ta nhớ lại hôm đó, Minh Lan nheo mắt cười nói ‘ Bàng Quyên cùng Tôn Tẫn vốn đều là môn hạ của Quỷ Cốc Tử, Bàng Quyên không thích đọc sách, bỏ dở đi ra làm quan dẫn binh. Tôn Tẫn thì cẩn thận học tập, mỗi ngày đều cố gắng, học thành xuống núi ba lần hai lượt đều đánh bại Bàng Quyên. A Mãnh à, cậu muốn làm Bàng Quyên hay Tôn Tẫn.’

A Mãnh ngẩn ngơ, không nhịn được hỏi: “Chả nhẽ Bàng Quyên không đánh lại Tôn Tẫn là bởi vì không cố gắng đọc sách?”

Ông chú hắn còn ngồi một bên vân vê ria mép cười nói ‘Đúng vậy đúng vậy.’

Còn cả ngày hôm qua nữa, cậu ta lẩm bẩm muốn hộ tống Cố Đình Diệp hoặc Minh Lan, không muốn đi áp giải hành lý. Minh Lan vẫn như mọi khi nheo mắt cười: “A Mãnh à, cậu nói vật quan trọng hay người quan trọng?”

“Tất nhiên là người quan trọng.”

“Vậy cậu nói xem cậu võ vẽ giỏi hay anh em họ Đồ võ vẽ giỏi?

“Tất nhiên là hai vị họ Đồ hơn rồi.”

Sau đó Minh Lan không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dành cho đứa trẻ năm tuổi nhìn cậu, còn lắc đầu thương hại.

Ông chú nhà mình lại tiếp tục vân vê ria mép cười nói ‘Đúng vậy. Đúng vậy.’

Mỗi lần như thế, Công Tôn Mãnh đều lập tức cảm thấy mình tự nhiên nhỏ đi mười tuổi, khi không lại chán nản uể oải, lùi ra bên tường thừ người ra, cần an ủi một hồi mới có thể dần hồi phục.

“Vẫn là phu nhân tốt!” Đồ Hổ thở dài nói, “Ta nhớ hồi đó trong phủ loạn cào cào, chúng ta theo gia chạy ngược xuôi, về chỗ của mình ở ngoại viện cũng không có ai thu xếp chuyện ăn mặc, gia chỉ cho bạc, làm hại mấy anh em chúng ta mười ngày nửa tháng phải ăn ở trong nhà chứa…”

“Lăn con mẹ mày đi!” Đồ Long không vui ngắt lời nói, “Hóa ra mày đi dạo kỹ viện là vì gia sai lầm không cưới vợ? Thằng nhóc này càng ngày càng không có quy củ, quay về liền đi tìm bà mối cho mày! Tìm một cô vợ lợi hại đến quản mày!”

Đồ Hổ rất kính trọng anh trai, không dám cãi lại, chỉ thầm thì ‘chúng ta là cùng một mẹ đẻ ra’.



“Cái gì thế này!”

Minh Lan đang giúp Cố Đình Diệp cởi áo, đã thấy trên cánh tay áo bào có một vết máu nhìn mà thấy giật mình.

“Cố Đình Diệp cúi đầu nhìn xuống, mới nhớ lại rồi lơ đãng nói: “Hôm nay là ngày đầu, không có chuyện gì quan trọng, mọi người đều hào hứng bèn so mấy trận côn… Em yên tâm, đều đã bỏ đầu thương.” Hắn thấy vẻ mặt Minh Lan hoảng sợ, lại nói thêm nửa câu sau.

“Chàng thật là!” Minh Lan giận dữ, nàng nhanh chóng giúp hắn cởi áo khoác ngoài, “Ai bảo bỏ đầu thương xong là không đâm chết người!” Hắn cho là Đoạt Mệnh Thư Sinh[‘] vì sao mà chết chứ?

[‘] Nhân vật trong phim “Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương” do Châu Tinh Trì sản xuất.

“Ồ…”

Áo ngoài cởi ra, bên trong áo lót trắng như tuyết lại không có vết máu nào. Minh Lan lại vén cổ áo hắn ra, cởi xiêm y bên cánh tay xuống, chỉ thấy làn da trần rám nắng, cánh tay cơ bắp khỏe mạnh nhưng lại không có vết thương nào, chỉ có một vết xanh tím nhàn nhạt.

Nàng không hiểu.

“Không sai.” CốĐình Diệp nhẹ nhàng thở dài nói, “Sau này vẫn nên bọc vải vảo đầu cán thương mới được. Trong lúc hăng hái không kiềm chế sức mạnh, suýt nữa thì đâm thủng tay người anh em.”

Minh Lan ngẩn cười, trong lòng tự chế giễu mình, hóa ra là máu của người khác. Nàng ồ một tiếng, ôm lấy áo choàng để thay trong tay Tiểu Đào, lại hỏi, “Bị thương nặng không?”

“Sau đó tôi nghiêng đi một chút, may mà chỉ bị thương da thịt, tôi còn mời đại phu tốt xem cho cậu ta.”

“Vậy thì tốt.” Minh Lan gật gù, mỉm cười giúp hắn cởi áo. “Có thể khiến chàng bỏ ra toàn lực, đoán là người anh em kia hẳn cũng có bản lĩnh.”

“Ừ, tuổi nhỏ tài cao, tính tình cũng phóng khoáng, có khả năng đào tạo.”

Thân mình Cố Đình Diệp cao lớn, ngồi ở bên mép giường cũng chỉ thấp hơn nửa cái đầu so với Minh Lan đang đứng. Hắn ôm eo thon của nàng, gò má kề sát trước ngực thiếu nữ mềm mại, lặng lẽ nghe tiếng tim đập của nàng.

Minh Lan nở nụ cười, thật ra năm nay chẳng qua hắn mới hai mươi sáu tuổi nhưng miệng đã toàn lời cụ non, đang muốn trêu chọc thì đã thấy bên trong mái tóc đen dày của hắn lóe lên ánh bạc. Nhìn kỹ lại hóa ra là bên mai có mấy sợi tóc bạc, bình thường tóc chải lên nhìn không ra.

Không hiểu vì sao Minh Lan bỗng nhiên mềm lòng, cúi đầu xuống dịu dàng hôn tóc mai của hắn.

Cố Đình Diệp được thể kéo nàng ngồi xuống chân của hắn, ngực dán vào gò má nàng, chầm chậm nói: “Chuyện mua đất, em cũng không phải quá cẩn thận. Quyền quý trong kinh còn mò nhiều đường làm tiền hơn thế. Có mấy mẫu đất mà cũng không dám mua, tôi đúng là phấn đấu uổng mấy năm rồi. Sau này trở về, em đi mời Công Tôn tiên sinh cho người gặp thông phán Lữ của phủ Thuận Thiên. Ông ta làm quan lại, khế ước cùng tiền bạc qua tay rõ ràng, thủ tục đầy đủ, chúng ta chẳng phải sợ gì nữa.”

“Vâng.” Minh Lan dịu dàng lên tiếng. “Ăn khuya một chút đi, em đi dọn cơm cho chàng.”

Nàng đứng dậy muốn đi, tai lại bị một bàn tay lớn nhẹ nhàng xách lại, người bị kéo trở lại ngồi trên đùi hắn.

“Tôi muốn hỏi em.” Chỉ thấy bên khóe miệng Cố Đình Diệp có nét hứng thú, “Vừa xong, không phải là em tưởng tôi bị thương sao?”

Minh Lan ha ha cười, ngượng ngùng gật đầu.

“Trên áo bào đúng là có vết máu.” Lông mày CốĐình Diệp nhướn lên, trong mắt là ý cười nhỏ khó nhìn ra, “Nhưng mà vải áo vẫn nguyên vẹn, cũng không có vết rách, em không phát hiện sao?”

Minh Lan giật mình, không có đầu thương thì cây gỗ chọc vào vải vóc hẳn là sẽ để lại một lỗ lớn. Tự tay nàng thay xiêm y cho hắn, trong quá trình lại không phát hiện ra tí nào, mãi đến lúc nhìn thấy da thịt không bị thương mới thở dài nhẹ nhõm.

“Em vì sao không phát hiện ra?” Người kia trầm giọng nói, giống như đang dụ dỗ câu trả lời nào đó. Hắn biết rõ nàng là người can đảm cẩn trọng, không phải là người dễ hoảng loạn.

“Đúng rồi, sao vậy nhỉ?” Minh Lan chớp chớp đôi mắt to, cũng nghi ngờ nói: “Em cũng không biết đấy.”

Cố Đình Diệp không tiếp tục nói nữa, chỉ lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm. Minh Lan cố gắng thể hiện dáng vẻ vô tội. Nhưng mà dưới ánh mắt sáng quắc như mặt trời của hắn, gò má nàng cũng không tránh khỏi mà hồng lên, dần dần cũng không giữ vẻ mặt được nữa.

Người kia nhìn thấy gò má nàng đã đỏ ửng như quả táo, không nhịn đươc ý cười từ trong lồng ngực, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp về phía sau, hai người lăn tròn xuống giường.

Thiếu nữ rầu rĩ ôm gương mặt đang nóng sốt của mình. Bị người kia đè dưới thân, ngẩng đầu lên đối diện là một đôi con ngươi sâu thẳm đen láy. Hắn nhịn cười, dùng sức trừng nàng.

“Đồ lừa đảo.”

Hắn nói như vậy.

Tóc dày buông xõa, cười lớn đùa bỡn như đang vạch trần trò ảo thuật trẻ con.