Lâm Duy Đường nhẹ nhàng vỗ tay nghe “lộp bộp”, phá vỡ bầu không khí yên lặng, mỉm cười nói: “Đến hôm nay biểu ca mới biết được, tiếng tiêu của biểu đệ không chỉ hấp dẫn1trăm loài chim bay múa, mà còn có thể khiến người ta tim đập thình thịch.”
Văn Vô Hà cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì.
Cố Lăng bình tĩnh quan sát, đây là lần thứ ba hắn8gặp Văn Vô Hà. Lần thứ nhất, hắn thần bí kiêu ngạo, lần thứ hai, hắn thanh lãnh tự cao, đến hôm nay lại bộc lộ tài năng.
Liêu Thanh Vân cúi đầu, trực giác nói với hắn,2vị Vô Hà công tử này dường như đang thăm dò và bày tỏ điều gì đó? Lâm Duy Đường suy tư thần bí, còn người tên Vô Hà kia lại bí hiểm khó đoán.
Ánh mắt Lâm4Duy Đường như có như không nhìn về phía Nguyên Vô Ưu, mong chờ nàng giống như trong suy nghĩ của hắn, không chỉ có được phong thái độc nhất, còn có được trí tuệ vô song.
Nguyên Vô Ưu trầm lặng trong phút chốc, mỉm cười nói: “Có thể được nghe một khúc của công tử, Vô Ưu có phúc ba đời.”
Nói xong, Nguyên Vô Ưu lại dặn dò Tiểu Hoa Tử: “Cho nhạc công lui xuống hết đi.”
Tiểu Hoa Tử cung kính trả lời: “Vâng, chủ tử.”
Văn Vô Hà cúi đầu, trong lòng có chút phức tạp, là kiêng kỵ hay là... hắn thực sự đã mở rộng tầm mắt rồi?
Nguyên Vô Ưu thản nhiên nhìn mọi người, rồi đứng dậy đi đến trước bàn: “Ân cứu mạng của Vô Hà công tử, bổn công chúa thật lòng cảm kích, ta sẽ lấy hai câu thơ để đền đáp, mong Vô Hà công tử nhận lấy.”
Lời vừa dứt thì thơ cũng đã được viết xong, nàng khẽ gật đầu với bốn người: “Bổn công chúa có việc phải đi trước một chút, bốn vị công tử cứ thoải mái.”
Khoảnh khắc nàng xoay người lại, suối tóc đen nhánh vương trên vạt áo như thác ánh sáng tuôn chảy thướt tha.
Tiểu Hoa Tử hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh nhẹn hô to: “Công chúa khởi giá!”
Mộc Vũ vẫn đứng đằng sau Nguyên Vô Ưu như người vô hình, trong phút chốc quay lưng đi, hắn như lơ đãng lướt nhìn trên bàn, ánh mắt hơi ngưng lại, cảm xúc phức tạp khó nói thành lời.
Bốn người chưa hết bất ngờ đã cùng đứng dậy cúi chào: “Cung tiễn công chúa điện hạ!”
Chờ đến khi người của Nguyên Vô Ưu đều đã đi hết, bốn người ở lại vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Văn Vô Hà chậm rãi bước đến bàn ngắm nhìn hai câu thơ trên đó, ngơ ngẩn một lúc lâu mới quay đầu nhìn xuống dưới cửa sổ.
Tuy không dẫn theo đoàn người đông đảo hùng hậu, nhưng vẫn có thể làm cho tất cả mọi người kinh hãi mà lui lại ba bước, quỳ rạp dưới đất.
Lúc bấy giờ ở kinh thành, người người đều biết, người có thể nắm giữ đội cận vệ hai mươi bốn người, chỉ có thể là Vô Ưu công chúa.
Trên phố xá đông vui náo nhiệt, kiệu của Vô Ưu thuận lợi đi qua không hề gặp trở ngại. Do có lớp mạng che mặt nên không ai có thể biết được liệu nàng có khuynh quốc khuynh thành, tuyệt mỹ vô song như lời đồn. Tuy nhiên, người ta có thể thấy rõ những cao quý xa hoa mà nàng để lại sau khi chiếc kiệu đi qua.
Lâm Duy Đường nhìn hai câu thơ lưu lại trên bàn, chậm rãi nở nụ cười, so với việc nắm giữ gia tộc Đệ Ngũ, hắn lại càng rung động và muốn có được nàng hơn.
“Thử khúc chi ưng thiên thượng hữu, Nhân gian năng đắc kỷ hồi văn?.” (*)
(*) Hai câu trong bài “Tặng Hoa Khanh” của Đỗ Phủ. Tạm dịch: Khúc này Thượng giới có thôi, Nhân gian thử hỏi mấy người được nghe.
Mọi người ở đây đều là những người hay nghĩ ngợi sâu xa, dĩ nhiên sẽ không cho rằng đây đơn thuần chỉ là lời tán dương.
Tuy nước Đại Nguyên ngoài hoàng thất ra, còn có các thế gia sĩ tộc, nhưng ai lại dám công khai tranh đấu với hoàng thất cơ chứ?
Huống chi năm năm trước, Lưu thị diệt tộc càng làm cho tiếng tăm của hoàng thất được lan truyền rộng rãi. Ngoài ra, thế gia sĩ tộc sở dĩ được xưng như vậy, đương nhiên có uẩn khúc bên trong nó. Không kể quyền thế, không kể giàu sang, chỉ riêng việc họ được lịch sử lưu truyền cho đến nay, cũng đủ để người khác trầm trồ ngưỡng mộ.
Thế nhưng, dù người khác có ngưỡng mộ ra sao, dù có giá trị như thế nào thì cũng phải quỳ rạp dưới đất, cúi đầu xưng thần trước hoàng quyền. Sự tôn quý của hoàng đế có thể sánh ngang với trời, dù là dân chúng bình thường hay thế gia sĩ tộc, đều phải chú ý kiêng dè.
Tiếng tiêu của Vô Hà công tử độc nhất vô nhị, hiển nhiên không gì có thể chê trách.
Thế mà hắn lại không chút khách khí, dám phê bình nhạc sĩ trong cung tấu nhạc chỉ có vẻ ngoài mà không có hồn, nếu chuyện này mà bị truy cứu, e là hắn không thể gánh nổi hậu quả.
Hôm nay, công chúa vì đáp tạ ân cứu mạng mới mở tiệc, lại đích thân hỏi han, nên dù rằng hắn cậy tài khinh người cũng sẽ không truy cứu.
Vì thế, nàng đã khen ngợi tiếng tiêu hết sức tuyệt vời, lại khéo léo bày tỏ sự lượng thứ của nàng dành cho hắn, đồng thời tế nhị khuyên nhủ ân nhân đã từng cứu mạng nàng.
Sau khi xem xong, Cố Lăng vô thức nhìn sang Liêu Thanh Vân, thấy hắn dường như hiểu ra điều gì lại như đăm chiêu suy nghĩ. Hắn chợt cười khổ khi bỗng nhiên nhớ đến lúc nãy nàng gọi hắn là “Cố biểu thúc”, rốt cuộc là nàng có bao nhiêu gương mặt? Và gương mặt nào mới chính là nàng?
Đêm ba mươi trên cung yến, nàng thản nhiên bước vào trong tầm mắt của mọi người. Dưới ánh nhìn của tất cả, vẻ tuyệt mỹ vô song bừng sáng khiến cho lòng người chấn động.
Đối mặt với sự dò hỏi và thăm dò của hoàng thượng, nàng vừa lạnh lùng điềm tĩnh, vừa thản nhiên nhã nhặn mà đối diện, vô hình chung đã có sự thay đổi. Nàng của khi ấy thật thông minh và sắc sảo.
Khi bị Mai phi gây khó dễ, nàng một thân tôn nghiêm, dùng chính mình để chứng tỏ cái gì mới gọi là phong nhã tài hoa? Cái gì mới gọi là cứng cỏi kiêu ngạo? Nàng của khi ấy, khiến cho kẻ khác phải chói mắt và ngưỡng mộ.
Tại Hoài Vương Phủ, lúc đối mặt với Hoài vương, nàng e ấp dịu dàng như tiểu cô nương thanh tú không rành thế sự, thuần khiết mà ngây thơ biết mấy.
Vào đêm Nguyên tiêu, nàng ngồi trên chiếc xe đèn hết sức duyên dáng, nhưng khi đối mặt với thích khách, nàng vẫn bình tĩnh ung dung, đến khi nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông, nàng lại lạnh lùng coi thường.
Đối diện với quan binh phủ nha không thể đến kịp thời, nàng không giận mà uy nghiêm khiến người ta sợ hãi.
Nhưng hôm nay, nàng nhẹ nở nụ cười, lại có được nét lộng lẫy đáng kinh ngạc cùng phong thái không hề kiêu căng.
Rốt cuộc nàng có bao nhiêu gương mặt? Lại che đậy bao nhiêu lớp mặt nạ?
Nàng có biết? Mặt nạ của nàng khiến người ta muốn ra tay vạch trần từng lớp từng lớp biết bao.
Bởi sau khi cởi bỏ hết những lớp mặt nạ ấy, có lẽ sẽ nhìn thấu được toàn bộ con người nàng, như thế phải chăng sẽ có thể thực sự chạm đến nàng?
…
Màn đêm buông xuống, Bán Pha Viên trở nên mông lung. Đầu xuân, thời tiết vào buổi tối vẫn còn hơi lạnh lẽo, trong đình nghỉ mát ở hậu uyển, Liêu Thanh Vân đang lẳng lặng ngồi.
Sau khi từ Giang Vọng Các trở về, hắn cứ ngồi đó, mãi đến khi bản thân bị bóng đêm che lấp.
Liêu Trung đứng cách đó không xa, lo lắng nhìn thiếu gia đã sắp không thấy rõ bên trong đình.
Từ lúc mặt trời bắt đầu lặn, hắn đã nhắc nhở thiếu gia, nhưng ngoại trừ dặn dò hắn không được đốt đèn treo lên, thiếu gia cũng không đứng dậy, không trở về phòng, cũng chẳng hề dùng bữa tối.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thiếu gia sẽ cảm lạnh mất. Liêu Trung khó xử nhìn tấm áo choàng trên tay, hắn bất chấp tiến lên lần nữa, nhưng vẫn chưa đến gần đình nghỉ mát thì...
“Đi xuống đi.”
Liêu Trung nhăn nhó đau khổ, liếc mắt nhìn thiếu gia cả một buổi chiều yên lặng ngồi như tượng đá, không ăn cơm cũng chẳng uống nước, hắn quyết định đi tìm phu nhân.
Liêu Thanh Vân ngồi yên trong đình, lòng rối bời cuối cùng đã bình tĩnh lại. Rốt cuộc hắn đã biết tại sao mình lại muốn tìm hiểu về kẻ đứng sau sự việc, cũng biết được câu hỏi mà mình vẫn chưa thực sự ngẫm nghĩ đến.
Nếu như nàng thật sự là kẻ đứng đằng sau cùng Hoài vương cấu kết, ý đồ mưu phản, vậy hắn sẽ phải làm sao?