Phượng Kinh Thiên

Chương 91: Phản ứng của mỗi người (1)

Ngay lúc người đàn ông lưng gù giơ cao chiếc rìu chuẩn bị bổ về phía Nguyên Vô Ưu – người vẫn luôn ngồi yên trong xe. Văn Vô Hà nhanh như chớp bay vọt vào từ1cửa sổ, cúi người ôm lấy nàng, hai chân hơi mượn lực, nhẹ nhàng lui xa về sau hơn mười trượng. Lâm Duy Đường cũng đỡ được rìu, bắt đầu đánh nhau với tên lưng gù.

Mộc Vũ8còn chưa kịp thở phào, bên tai lại xuất hiện cảm giác sắc lạnh, hắn tránh được nguy hiểm chỉ trong gang tấc, một sợi tóc rơi xuống trước mắt. Nếu vừa nãy hắn không nhanh thì2chỉ sợ thứ bị chém đứt chính là tai của hắn. Giờ đã không còn gì phải lo lắng, hắn sẽ không tiếp tục để mặc tên kia làm càn.

Nhẹ nhàng thả người xuống đất, bây giờ4Văn Vô Hà mới phát hiện, hóa ra mái tóc của vị công chúa này chỉ buộc nhẹ sau lưng, bởi sau động tác lúc nãy của hắn, mái tóc ấy đã xõa nhẹ tự do buông thõng bên chân váy. Mặc dù có lớp mạng che khuất, nhưng với khoảng cách gần như thế, hắn vẫn có thể thấy rõ dáng vẻ cùng với đôi mắt trong suốt chẳng hề hoảng sợ của nàng.

Xuyên qua lớp lụa mỏng, Nguyên Vô Ưu nhìn thiếu niên áo trắng đang đứng trước mặt mình, khẽ gật đầu với hắn: “Cảm tạ công tử!”

Văn Vô Hà im lặng mỉm cười. Nguyên Vô Ưu, quả là một người thật thú vị!

Lúc này, quan binh của phủ nha ở Kinh thành cũng đã chạy đến, nhanh chóng bao vây nơi này. Người đàn ông áo bạc đánh nhau với Mộc Vũ vẫn chưa thỏa mãn, cười nhẹ một tiếng: “Lần tới chúng ta tiếp tục so tài cao thấp, sau này nhất định gặp lại!”

Nhìn bóng người đàn ông áo bạc cùng tên lưng gù bay vút đi, quan binh dẫn đầu ra lệnh: “Đuổi theo thích...”

“Không cần, các ngươi không phải là đối thủ của bọn chúng, có đuổi theo cũng chỉ là chịu chết, huống chi các ngươi căn bản cũng không thể đuổi kịp.” Mộc Vũ lạnh giọng nói một câu, sau đó vội chạy lên trước quỳ xuống thỉnh tội: “Mạt tướng bất tài, xin công chúa giáng tội.”

Đám quan binh lúc này mới phản ứng kịp, đồng loạt quỳ xuống đất: “Ti chức cứu giá chậm trễ, công chúa thứ tội!”

Nguyên Vô Ưu nhìn khung cảnh hội hoa đăng bị phá hủy hoang tàn, lạnh lùng nói: “Lễ hội hoa đăng mười dặm trên phố Xương Thịnh đêm nay, phủ nha ở Kinh thành hẳn phải tăng thêm người tuần tra để đề phòng bất trắc. Nay bổn công chúa bị ám sát, nếu chờ các ngươi đến cứu giá, e là đã chết từ lâu rồi, ta tự hỏi phủ nha có tác dụng gì vậy?”

Quan binh dẫn đầu hoảng sợ, căng thẳng đến mức lắp ba lắp bắp: “Ti... ti chức...” Hôm nay là ngày mừng đại nhân của bọn hắn cưới thiếp mới, đại nhân rất vui vẻ, nên gọi hết tất cả những người vốn phải đi tuần tra đến uống rượu mừng. Hơn nữa, lễ hội hoa đăng vào Tết Nguyên tiêu năm nào chẳng có, những năm trước cũng không xuất hiện chuyện gì, ai ngờ năm nay lại xảy ra việc ám sát chứ?

Nguyên Vô Ưu nhìn thoáng qua Mộc Vũ: “Hồi phủ.”

Mộc Vũ cúi đầu: “Vâng, công chúa.”

Trước khi lên xe ngựa, Nguyên Vô Ưu đột nhiên dừng bước, cũng không quay đầu lại mà ra lệnh: “Mộc Vũ.”

“Có mạt tướng.”

“Ngươi ở lại xử lí mọi chuyện, thay bổn công chúa cảm tạ các vị công tử đã ra tay ứng cứu đêm nay.”

Mộc Vũ chần chừ một lúc mới cung kính đáp lời: “Mạt tướng tuân mệnh!”



Hoài Vương Phủ.

“Chăm sóc cẩn thận, bổn công chúa không mong các nàng xảy ra chuyện.” Nguyên Vô Ưu lạnh lùng nói.

Hai vị thái y cuống quít trả lời.

“Xin công chúa điện hạ yên tâm, thái y chúng tôi nhất định sẽ tự mình chăm sóc Ngọc Thúy, Ngọc Châu cô nương thật tốt.”

“Phải, phải, công chúa cứ yên tâm. Ngọc Thúy cô nương chỉ đang hôn mê, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.”

Nguyên Vô Ưu ngồi xuống bên giường Ngọc Thúy, yên lặng nhìn một lúc mới đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đến nội uyển nơi Hoài vương ở, thấy hắn đang lặng lẽ ngắm trăng sáng treo cao trong đình viện, Nguyên Vô Ưu bước tới ngồi cạnh, hướng ánh mắt theo hắn nhìn trăng sáng trên bầu trời.

Hoài vương cúi đầu nhìn nàng, khẽ than một tiếng, nói thầm: “Không sợ chết chút nào sao?”

Nguyên Vô Ưu ngước nhìn trăng tròn, khóe miệng gượng cười: “Nói không sợ một chút nào là giả đấy.” Nhưng sợ có ích gì chứ? Nếu nàng tham sống sợ chết, chắc chắn không có cách nào đấu với Nguyên Hạo Thiên.

“Con đã biết hắn sẽ thăm dò mình từ lâu?” Vậy nên mới dặn trước Tiểu Đào Tử rằng hôm nay không được đi theo nàng? Nhân Lãnh Cung đáng sợ đến thế sao? Hay cái chết của Lưu hoàng hậu đối với nàng là đả kích quá lớn, vì sao còn nhỏ tuổi như vậy đã không tiếc lấy mạng mình làm tiền đặt cược?

Nguyên Vô Ưu gật đầu. Nguyên Hạo Thiên có thể bộc lộ tài năng trong trận chiến tranh đoạt đế vị năm ấy, tuy một phần là nhờ có nhà họ Lưu phụ tá, nhưng bản thân Nguyên Hạo Thiên không chỉ thông minh xuất sắc mà chỉ số EQ cũng tuyệt đỉnh. Vì thế dù không chiếm được lòng người, nhưng ông ta vẫn có thể xưng bá như cũ.

“Ta đã bảo Đào Dao đi thăm dò hai người kia, sau này đừng tùy hứng như thế nữa, hãy để Tiểu Đào Tử đi theo con.” Hoài vương thản nhiên nói.

“Tiện thể cũng bảo ông ta dò xét hai người đã cứu con hôm nay.”

Hoài vương thoáng nhíu mày nhìn nàng: “Con lo lắng bọn họ và thích khách là một phe? Hay lo lắng bọn họ đang cố ý tiếp cận con?”

Nguyên Vô Ưu cười cười, mùi thuốc trên người hắn khiến nàng yên tâm, đây là hương vị mà nàng từng quen thuộc nhất: “Con không lo lắm về ý đồ của bọn họ, chẳng qua đối với những người xuất hiện bên cạnh, con luôn phải biết người biết ta.”

Hoài vương cau mày lại: “Con muốn tương kế tựu kế?” (*)

(*) Tương kế tựu kế: lợi dụng kế của địch để lập mưu đối phó.

Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu: “Nguyên Hạo Thiên vẫn luôn thăm dò ý nghĩa sự tồn tại của con. Bây giờ, ông ta vẫn chưa dò la được gì, tuy ông ta còn chưa tin tưởng con hoàn toàn, nhưng ít nhất đã đánh mất một nửa hoài nghi. Với tác phong làm việc của ông ta, kế tiếp hẳn sẽ đến lượt người.”

Hoài vương hờ hững: “Cứ mặc ông ta muốn làm gì thì làm.”

Nguyên Vô Ưu nhìn gương mặt hờ hững của hắn, bất chợt im lặng mỉm cười: “Ông ta muốn thử cũng không tìm được gì đâu.” Mọi thứ đều do nàng nắm giữ, hắn làm đại lão bản cũng không có tham dự trực tiếp, chỉ sợ Nguyên Hạo Thiên sẽ phải buồn bực thôi.

“Yên tâm, có con ở đây, con sẽ không để cho ông ta được như ý, người cứ vô tư làm vương gia nhàn hạ của mình đi.” Nguyên Vô Ưu khẽ cười nói.

Hoài vương lạnh lùng liếc nàng một cái: “Ta không hy vọng lại xảy ra chuyện con lấy mạng mình ra làm tiền đặt cược như hôm nay nữa. Mạng con do ta dùng kim bài đổi lấy, là thuộc về ta.”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Con sẽ cố gắng hết sức.” Thiên hạ có câu “theo đuổi giàu sang trong hiểm nguy”, còn nàng là theo đuổi tự do trong hiểm nguy. Đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình, ngoại trừ phải vắt hết óc để nhìn thấu tiên cơ, lòng can đảm và sự quyết đoán cũng chiếm lấy một nửa.



Sau khi nghe Mộc Vũ bẩm báo, Khánh Đế chau mày, mặt đầy căng thẳng.

Mộc Vũ thấp giọng nói: “Người cứu công chúa là thiếu gia của Lâm gia.”

“Lâm gia? Chính là Lâm gia đã gả con gái cho Đào gia và Sử gia?”

“Đúng vậy.”

Khánh Đế trầm tư trong chốc lát, rồi ra lệnh: “Sai người điều tra rõ lai lịch của tên thích khách mang mặt nạ bạc kia.”

“Thần đã phái người tra xét. Thần dám chắc, hai tên thích khách che mặt tuyệt đối là người trong giang hồ.”

Khánh Đế cười gằn: “Người trong giang hồ?” Người trong giang hồ cũng nhúng tay vào, mọi việc ngày càng rời xa tầm khống chế của ông ta.

“Ngươi đã từng giao chiến với bọn họ, cũng không phát hiện được võ công của họ thuộc môn phái nào sao?” Nếu để ông ta biết được môn phái giang hồ nào muốn cùng kẻ khác cấu kết để đối phó triều đình, thì nhất định ông ta phải tru di cửu tộc chúng.