Phượng Kinh Thiên

Chương 81: Đại lễ thờ cúng (1)

Hoài vương thản nhiên nói, cắt ngang Cố Lăng: “Cố Lăng, từ hôm nay trở đi, Vô Ưu là con gái của bản vương.”

Cố Lăng ngây ra một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Cố Lăng lỡ lời.” Có một số chuyện khi tìm hiểu thì sẽ hiểu rõ ngay, nhưng cũng không cho phép hắn đi đối mặt với sự thật đó.

Đèn trong đại1sảnh đều đã được thắp lên, ánh chiều tà trong đình viện cũng càng ngày càng đậm hơn.

Tiểu Thân Tử bước vào trong phòng khách nói: “Vương gia, các món ăn nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi, khai tiệc chứ ạ?”

“Tiểu Lý Tử, ngươi đi mời quận chúa.”

“Vô Ưu đến trễ sao?” Một giọng nói dịu dàng từ trong đình viện truyền tới.

Cố Lăng8ngẩng đầu, tim đột nhiên lỡ mất vài nhịp, ngây ngẩn nhìn người mỉm cười bước đến trong ánh chiều tà. Trường bào đỏ nhạt thêu phượng hoàng kéo dài trên đất, mái tóc đen nhánh tùy ý buông xõa như cũ, chỉ là có chút ẩm ướt, mái tóc đen ẩm ướt mông lung cùng cả người dung nhan tuyệt mĩ của nàng dung2hòa với nhau khiến người khác cảm thấy như mộng như ảo.

Hoài vương nhìn nàng, thản nhiên lên tiếng: “Sao không đợi tóc khô rồi ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm đấy.”

Nguyên Vô Ưu đi đến gần hắn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thờ ơ mà trả lời câu hỏi của hắn, cũng không để ý mà đánh giá Cố Lăng: “Vâng, vốn muốn4đợi khô hẳn mới ra ngoài, chỉ là nhìn sắc trời không còn sớm nữa, sợ phụ vương một mình ngồi đợi lâu.”

Hoài vương nhìn ánh mắt đánh giá của nàng, khe khẽ cười: “Đệ ấy là Cố Lăng, biểu đệ của phụ vương, theo vai vế, con nên gọi là biểu thúc.”

Cố Lăng thoáng ngẩn người, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía người con gái đang lười biếng chống cằm kia. Hắn kiềm nén nỗi xúc động muốn đưa tay lên che trên ngực, chỉ là cảm thấy có một cảm giác không xác định. Người trước mặt này có thật sự là người mà hắn thấy trong tiệc cung yến hôm nay không?

Ở trong cung, người hắn nhìn thấy là một công chúa có chút lạnh lùng nhưng lại thông minh tuyệt đỉnh, cả người có sự kiêu ngạo từ trong xương cốt. Nhưng lúc này, lại nhìn thấy một tiểu cô nương điềm tĩnh, an hòa, thờ ơ, không màng sự đời?

Một tiểu cô nương như vậy, hắn không cách nào gộp nàng và tên sát thủ vô hình ra tay tàn độc ẩn trong bóng tối kia thành một được.

Vô Ưu quay đầu nhìn Hoài vương, mỉm cười nói: “Có một phụ vương chỉ lớn hơn chín tuổi cũng không có gì, dù sao thì không gọi phụ vương, ta cũng phải gọi Thập vương thúc. Chỉ là vị Cố công tử này, cho dù không cần trực tiếp gọi hắn là biểu thúc, ta cũng luôn có cảm giác bị thiệt, phải làm sao đây?”

Hoài vương ho nhẹ một tiếng, ánh mắt thản nhiên còn mang theo ý cười: “Vậy Vô Ưu muốn làm sao?”

Ánh mắt Vô Ưu liếc qua Cố Lăng, nghiêm túc hỏi: “Cố công tử thấy sao?”

Cố Lăng nhàn nhạt cười: “Quận chúa cười chê rồi, quận chúa cứ gọi tên Cố Lăng là được.” Đều đã trực tiếp gọi Cố công tử rồi còn ngây thơ đi hỏi ý kiến của hắn? Một tiểu cô nương ngây thơ vô tội đến như vậy tuyệt đối không thể nào là người máu lạnh vô tình. Hắn nghĩ hắn và Thanh Vân có lẽ thật sự đã trông gà hóa cuốc, trở nên nghi thần nghi quỷ rồi.

Hoài vương nhìn cảnh trước mắt này, trong lòng đột nhiên sinh ra sự kì vọng. Thả ra một tai họa tuyệt thế như vậy, đây là điều kiêu ngạo nhất trong cuộc đời hắn, cũng là điều kiêu ngạo nhất khi làm cha người khác.



Thánh Dương Cung, Ngự Thư phòng, Khánh Đế cầm một quân cờ trong tay nghiêm mặt suy nghĩ. Thi Tề bước vào trong nội điện, phía sau có hai người..., một người đàn ông trung niên và một thiếu niên trẻ tuổi. Hai người họ cúi thấp đầu, không nhìn rõ mặt.

“Mạt tướng tham kiến hoàng thượng.”

Khánh Đế tùy tiện vẫy vẫy tay, hai người đứng dậy cung kính đứng sang một bên.

Khánh Đế nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, quân cờ trong tay vẫn cứ giơ mãi trong không trung.

“Tiểu Vũ nghĩ bước tiếp theo ta nên đi như thế nào?” Khánh Đế đột nhiên lên tiếng.

Thiếu niên trẻ tuổi không ngẩng đầu cung kính trả lời: “Thần cho rằng không nên công nữa, nên lấy thủ làm công mới là kế sách chu toàn.”

Khánh Đế nhìn chằm chằm bàn cờ. Lấy thủ làm công quả thực so với chủ động tiến công sẽ có lợi hơn, chỉ là lấy thủ làm công có khả năng sẽ nuôi ong tay áo?”

Thiếu niên trẻ tuổi cúi đầu nói: “Thần cho rằng, bên phía địch là muốn dẫn dụ hoàng thượng hoảng loạn, thần hồn nát thần tính, thực ra cũng chỉ là kế không thành.”

Quân cờ trong tay Khánh Đế lại bị thả xuống một lần nữa. Lúc này, ông ta mới ngẩng đầu nhìn hai người tới: “Vậy theo khanh, kẻ địch này như thế nào?”

Thiếu niên trẻ tuổi lúc này mới ngẩng đầu lên, ngũ quan hài hòa, nhưng lại có một đôi mắt lạnh lùng và xinh đẹp. Chỉ là đôi mắt này khiến người khác không lạnh mà rét, không sợ mà run.

“Thần cho rằng, kẻ địch lần này giỏi mưu lược, giỏi mê hoặc lòng người, quan trọng nhất là người này vô cùng hiểu rõ hoàng thượng, rõ ràng là có chuẩn bị rồi mới đến.”

Khóe miệng Khánh Đế lặng lẽ nở một nụ cười: “Tiểu Vũ có lòng tin rằng trẫm sẽ thắng không?”

Ánh mắt thiếu niên trẻ tuổi sáng lên: “Thần có lòng tin, xin hoàng thượng hạ chỉ.”

“Lui xuống đi, ở lại trong kinh thành.”

“Vâng, thần cáo lui.”

Trong thư phòng, chỉ còn lại Khánh Đế và người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên nhìn thiếu niên trẻ tuổi lui xuống, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Khánh Đế: “Hoàng thượng để Tiểu Vũ ở lại kinh thành?”

Khánh Đế ngồi xuống trước án thư, trên án chính là bản đồ quân sự: “Biên giới tạm thời ổn định, Tiểu Vũ ở lại kinh thành cũng không sao.” Ông luôn nghi ngờ tiên hoàng còn lưu lại một đồ vật quan trọng nào đó mà chưa giao cho ông. Bây giờ, nếu như người này đã ra tay rồi, cho dù là không lấy được đồ thì ông cũng phải hủy nó mới cam lòng.

“Mạt tướng hiểu rõ.” Hoàng thượng lại muốn điều Tiểu Vũ luôn trấn giữ biên quan quan trọng về kinh thành, xem ra hoàng thượng rất xem trọng chuyện này.



Giờ mão ba khắc, bầu trời chỉ hơi chuyển sang màu trắng bạc nhưng trong Hoài vương phủ lại thắp đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, hoàn toàn phá vỡ sự yên ắng tĩnh mịch trong Hoài vương phủ.

Giống như những gì Hoài vương đã nói, thời gian quá gấp gáp, không có cách nào xây cho nàng một cái viện mới. Vô Ưu chỉ đành phải ở tạm sương phòng trong nội uyển hắn đang ở mà thôi.

Bên ngoài thì là như thế, nhưng lúc này trong sương phòng lại ấm áp như mùa xuân, không chỉ không hề đơn sơ mà ngược lại còn được bày biện vô cùng xa hoa quý phái.

Hoa văn chạm trổ tinh tế khéo léo, màn sa mềm mại xinh đẹp. Trong phòng ngủ được trang trí xa xỉ lộng lẫy, dưới tấm màn che màu vàng nhạt là một chiếc giường lớn được điêu khắc hoa văn khảm ngọc.

Cung nhân tì nữ trong phòng có tới mười mấy người, trong tay mỗi người đều bưng quần áo và đồ dùng hàng ngày. Bọn họ cúi mày, buông mắt đứng đợi ở hai bên.

Phòng bên cạnh truyền đến tiếng nước. Trong phòng tắm được trang trí lộng lẫy có đặt một chiếc bồn tắm rất lớn, Vô Ưu đang nhắm mắt ngâm mình trong bồn tắm. Hơi nóng mù mịt, khói nước lượn lờ, một cơ thể ngọc ngà tuyệt đẹp như ẩn như hiện khiến người ta không kịp nhìn, không thể thở nổi. Ngọc Châu, Ngọc Thúy đang đứng hầu hạ bên cạnh nàng.

Ngọc Châu đang nhẹ nhàng xoa mái tóc dài như mây của Vô Ưu, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, nô tì thêm chút nước nóng nhé?”

“Không cần đâu, ngâm lâu cũng vô ích.”

Nhìn thấy công chúa không có ý định ngâm người tiếp, Ngọc Châu, Ngọc Thúy vội vàng đứng dậy kéo màn lụa, hầu hạ nàng đứng lên.

Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, là ngày đoàn tụ sum họp đầu tiên của năm Khánh Đế thứ mười sáu. Bởi vì quốc hiệu của nước là Nguyên, có sự trùng hợp đồng âm với Tết Nguyên tiêu, cho nên Tết Nguyên tiêu của nước Đại Nguyên còn long trọng linh đình hơn cả đêm ba mươi tết nữa.

Ngày này, các vương thân quý tộc, văn quan võ tướng đều mặc triều phục long trọng vào cung yết kiến, đi theo hoàng thượng đến thái miếu* tế tổ. Năm nay còn thêm một phần khác nữa, đó là nghi lễ thay đổi ngọc điệp*.

* Thái miếu: nơi thờ tổ tiên của đế vương.

* Ngọc điệp: gia phả hoàng tộc.