Phượng Kinh Thiên

Chương 62: Chỉ tu chính mình

Cố Lăng, Liêu Thanh Vân đều kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Ngọc phi.

Thi Tề sợ hãi nhìn theo chủ tử vốn đã đưa ra quyết định rồi bước chân ra ngoài. Ông ta dừng bước, cứng đờ từ từ quay đầu lại.

“Ngọc phi, ngươi – có - biết – ngươi – đang – nói – gì - không?” Khánh Đế nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ.

Ngọc phi điên cuồng cười lớn, tiếng cười đau khổ mà căm phẫn: “Thiếp nói, là Nguyên Hựu Sinh. Hắn ta mới là tên đầu sỏ. Nếu không phải vì1hắn ta, ba mẹ con thần thiếp làm sao có thể đến nông nỗi này ngày hôm nay? Mộng Nhi không phải do Hạ Nhi giết, con bé bị Nguyên Hựu Sinh hại chết. Vì chôn giấu bí mật ấy, mẹ con thần thiếp đã phải nhẫn nhịn nhiều như thế, cuối cùng lại phải rơi vào kết cục này. Thần thiếp không phục. Nếu trời xanh đã không có mắt, vậy thì thần thiếp cầu xin hoàng thượng thay trời trả lại công bằng cho ba mẹ con thần thiếp.”

Ánh mắt Khánh Đế nhìn chằm chằm Ngọc8phi, thoáng hiện sát ý.

Ngọc phi nhìn thẳng vào sự giận dữ và sát ý của ông ta, không trốn không tránh. Cứ cho là không thể chống lại vận mệnh, đường xuống hoàng tuyền quá cô đơn lạnh lẽo, bà ta có chết cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng. Lưu Thị yêu người đàn ông này đến tận xương tủy nên bà ta không thể hận ông ta đến thấu xương được, chết trong tay ông ta, bà ta cũng cam lòng.

Nhưng bà ta không phải là Lưu Thị. Bà ta cũng đã từng nảy2sinh tình yêu với người đàn ông này, nhưng rồi bà ta phát hiện ra rằng, tình yêu của bản thân căn bản không đáng giá một xu, cuối cùng cũng phải rơi vào kết cục bi thảm như Lưu Thị mà thôi. Kể từ lúc ấy, bà ta đã thề bản thân tuyệt đối sẽ không trở thành Lưu Thị thứ hai, chết trong sự bất lực không đáng có như vậy. Nếu bà đã không thể thắng vận mệnh, vậy thì cho dù sau khi chết có phải xuống địa ngục đi chăng nữa, bà ta4cũng muốn tất cả mọi người phải tuẫn táng theo.

Không phải Nguyên Hạo Thiên rất ác độc sao? Bà ta chính là muốn xem xem rốt cuộc ông ta có thể hung ác đến mức độ nào. Phải chăng sẽ ác độc đến mức gột rửa toàn bộ hậu cung này bằng máu tươi chăng?

Thi Tề nhìn Ngọc phi, trong đầu lại tái hiện cảnh tượng năm năm trước thêm lần nữa. Hoàng hậu nương nương cũng cười thống khổ thê lương như vậy, nhưng bà không hề điên cuồng và căm phẫn. Giờ phút này, sự điên loạn và kích động hiện lên trong đáy mắt Ngọc phi lại vô cùng rõ ràng đến thế!

“Hoàng thượng, người vừa là vua, vừa là chồng, cũng là cha. Về quốc, về gia, về tình, về lí, yêu cầu này của thần thiếp không hề quá đáng một chút nào. Xin hoàng thượng ân chuẩn cho Cố Lăng và ba vị đại nhân phối hợp điều tra công khai thẩm xét vụ án này. Đây là yêu cầu duy nhất suốt cả cuộc đời này của thần thiếp.”

Khánh Đế nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đầu đột nhiên lại hiện lên một khuôn mặt đẫm lệ khác. Bà ấy cũng quỳ trước mặt ông như thế này, cũng cười đau đớn thống khổ như thế này, nước mắt cũng rơi như mưa nhưng bà ấy không phải đang cầu xin ông mà chỉ nói rằng: “Nếu như có luân hồi, có kiếp sau, vậy thì thiếp nguyện đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không bao giờ gặp người nữa.”

Khánh Đế lùi lại, Thi Tề kinh hãi, vội vàng đỡ ông ta đứng vững.

Khánh Đế đẩy tay Thi Tề ra, dứt khoát xoay người leo lên xe rồng. Cách một lớp mành trướng màu vàng, không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của ông ta, chỉ nghe thấy một giọng nói bình thản truyền ra xuyên qua tấm mành trướng: “Ngày mai giờ Mẹo ba khắc, Cố Lăng thẩm tra xử lí vụ án này tại Đại Lý Tông Chính Khanh Tự, ba cơ quan Cấm Thú, Đốc Sát viện và Hình bộ phối hợp thẩm tra.”

“Thần tuân chỉ, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Mấy người bị gọi tên lập tức hô lớn.

Thân thể Ngọc phi mềm nhũn, lập tức ngất xỉu đi.

“Mẫu phi...” Nhị hoàng tử đau đớn hét lên.



Cùng lúc này, Nguyên Vô Ưu đang thảnh thơi nhàn nhã đi dạo, nhịp bước chân khẽ khàng và tao nhã. Không có lớp áo khoác gấm đỏ rực làm nền, bộ váy gấm màu trắng dưới tia khúc xạ của ánh sáng mặt trời tỏa ra ánh sáng màu bạc lóa mắt. Dường như nàng đang đắm mình trong ánh sáng rực rỡ thần thánh, mà ánh mắt nàng, nụ cười nàng lại cứ xinh đẹp thanh tao thuần khiết như hoa sen, cao sang hờ hững như mây.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy im lặng đi theo sau nàng, trong lòng khẽ rung động. Kể từ sau biến cố lớn năm năm trước, bất kể có khổ sở khó khăn bao nhiêu, công chúa cũng luôn nhàn nhã bình thản, cười nhẹ như gió thoảng, phảng phất như việc gì cũng đều nằm trong đôi mắt kia của nàng vậy.

Nụ cười của nàng, đôi mắt của nàng, thậm chí cả sự lạnh lùng của nàng dường như đều khiến người ta đồng ý làm bất kì việc gì cho nàng, chỉ để đôi mắt nàng nở nụ cười, cho dù có chết cũng cam tâm tình nguyện.

Mùa đông năm nay xảy ra rất nhiều chuyện. Bọn họ hiểu rằng vẫn còn rất nhiều chuyện còn chưa xảy ra hoặc đang xảy ra, bọn họ dường như biết lại dường như không cần thiết phải biết những chuyện này.

Với bọn họ, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng đây đều là những việc mà công chúa muốn làm. Chỉ cần như vậy là được rồi.

Nguyên Vô Ưu hờ hững nhìn bầu trời xinh đẹp trên đầu, nàng nhẹ nhàng giơ bàn tay lên cao đỡ lấy mặt trời. Màu bàn tay này vốn trắng gần như màu bộ váy trên người nàng, nhưng dưới ánh sáng mặt trời tươi đẹp lóa mắt, thứ mà nàng nhìn thấy lại là một bàn tay đỏ tươi.

Làm mưa làm gió? Giết người tạo nghiệp chướng? Không, nàng không thừa nhận đây là đang làm mưa làm gió, nàng chỉ làm những việc nàng cần phải làm xong mà thôi.

Gặp Phật giết Phật, gặp Tổ giết Tổ, gặp phụ mẫu giết phụ mẫu, gặp thân thích giết thân thích - đây là đạo lý của Phật gia thiền pháp. Đương nhiên, ý nghĩa vốn có của Phật lý là yêu cầu Phật tử không câu nệ tâm ngoại vật tương*, có thể giải thoát và buông bỏ chính là thành quả đắc đạo, không phải dùng để chỉ việc giết người hay tạo ác nghiệp.

(*) Tâm ngoại vật tương: tư tưởng triết học của Vương Dương Minh, ông cho rằng vạn vật được sinh ra từ “tâm”, “thiên lý” nằm trong “tâm“. Nếu con người tu dưỡng bản thân, loại bỏ ham muốn thì sẽ trở thành thánh hiền.

Nhưng trong cái nhìn của nàng, những việc mà nàng muốn làm và đang làm, hoặc sẽ muốn làm trong tương lai cũng đều là đang theo đuổi sự giải thoát và buông bỏ, tức thành quả đắc đạo mà thôi.

Làm việc xằng bậy chỉ vì mơ mộng hão huyền, đến chết vẫn níu giữ không buông cũng chỉ vì cố chấp. Trên thực tế, cố chấp và buông bỏ hy vọng hão huyền không phải cũng là một loại cố chấp và mơ mộng hão huyền hay sao?

Vì vậy, thế giới Tây Phương cực lạc vĩnh viễn chỉ là một truyền thuyết mà thôi!

Nàng đã từng đọc một đoạn truyện ngụ ngôn của Vân Môn Văn Yển Thiền Sư trong sách. Sau khi đọc xong, nàng cảm thấy sâu sắc như một tấm gương soi vậy.

Phật vừa mới ra đời thì đã một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, đi xung quanh bảy bước, lớn tiếng nói: Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!

Có một hòa thượng Phật gia đã hỏi Văn Yển Thiền sư câu này có nghĩa là gì? Vân Môn Thiền Sư đã trả lời rằng: đáng tiếc lúc ấy ta không có mặt ở đó, lời ta muốn nói tại đó là: nhất tháp tử đả tử uy cẩu, quý đồ thiên hạ thái bình (*).

(*) Nhất tháp tử đả tử uy cẩu, quý đồ thiên hạ thái bình: một gậy đánh chết cho chó ăn để mong thiên hạ thái bình. Ở câu trước Đức Phật muốn nhấn mạnh cái độc tôn duy nhất, thái độ của Tổ Sư Thiền Tông là rõ ràng chính xác không thoả hiệp với kẻ khác, cũng chỉ cái tuyệt đối duy nhất không có cái thứ hai.

Vị hòa thượng này nghe xong cảm thấy rất thâm sâu mơ hồ, quả thật không thể hiểu nổi nên đã hỏi một vị Thiền sư khác: Vân Môn Thiền sư vì sao lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế? Ngài ấy không sợ có tội hay sao?

Thiền sư trả lời rằng: Không, lời này của Vân Môn Thiền sư công đức vô lượng, há có thể phạm tội được? Tuy nhiên lúc Vân Môn nói ra câu này, nếu ta nghe được cũng sẽ đánh hắn chết rồi vứt cho chó ăn.

Lời này khiến người ta khó hiểu, nhưng chẳng qua chỉ hoàn toàn đang thuật lại một niềm tin: đừng hỏi bản thân đang tìm kiếm điều gì? Đừng hỏi bản thân là đúng hay sai? Cầu Phật càng mất đi Phật, cầu đạo càng mất đi đạo, cầu tổ càng mất đi tổ.

Nếu như muốn đạt được thành quả đắc đạo thì nhất định không được phép chịu sự mê hoặc của bất kì ai. Tự biết đánh giá nhìn xa trông rộng, tin tưởng vào bản thân, gặp kẻ nào cản trở thì giết kẻ nấy, gặp Phật giết Phật, gặp tổ giết tổ, gặp phụ giết phụ, tự do tự tại mới có thể tự mình đắc đạo được.

Nàng không tu Phật, không tu Đạo, nàng chỉ tự tu bản thân, muốn cái gì, cần cái gì nàng đều tự hỏi bản thân.

Cả kiếp trước lẫn khiếp này, suy nghĩ ấy vẫn không hề thay đổi!



Giáng Mai Cung.

Đại hoàng tử Nguyên Hựu Sinh và Ngũ hoàng tử Nguyên Kiệt Sinh vội vàng chạy vào trong, bọn họ đều chứng kiến cảnh Mai phi đang đập phá tan tành tất cả những thứ mà tầm mắt bà ta có thể thấy được.

“Mẫu phi...”

Mai phi nhìn thấy Đại hoàng tử thì chạy như điên đến, nắm chặt hai cánh tay của Đại hoàng tử: “Hựu Nhi, con nói cho mẫu phi biết, chuyện đó chỉ là hai mẹ con Ngọc phi ngậm máu phun người thôi có đúng không? Có đúng không? Có đúng không...?”

Nhìn thấy mẫu phi đã mất đi lý trí như đang điên cuồng suy sụp, Ngũ hoàng tử cũng có chút hoảng loạn nhìn về phía Đại hoàng tử: “Đại hoàng huynh...”

Lông mày Đại hoàng tử vẫn chưa từng giãn ra. Hắn đỡ Mai phi đi về phía giường, để bà ngồi xuống rồi nhìn thẳng vào mắt Mai phi, nói từng câu từng chữ chắc như đinh đóng cột: “Mẫu phi, không hiểu vì sao Ngọc phi nương nương và Nhị hoàng tử lại lôi hài nhi vào chuyện này, nhưng xin mẫu phi tin tưởng hài nhi, hài nhi bị oan. Ngọc phi dùng chuyện đại nghịch bất đạo này để vu oan hãm hại hài nhi, bọn họ không sợ thần Phật đang ở trên đầu mình hay sao?”

Có lẽ, đây chính là nỗi đau thương của người nhà đế vương? Cha không phải là cha, con không phải là con, huynh không phải là huynh, đệ không phải là đệ. Trong gia đình đế vương, thứ yêu ma quỷ quái gì cũng có.