Những người vào đây một là điên, hai là chết, ba là sống không bằng chết.
Ngược lại, ông ta muốn xem xem vị công chúa tôn quý ngày trước này có thể chịu đựng được bao lâu? Nàng ta sẽ đi tìm cái chết, sẽ phát điên hay sẽ chịu đựng mà sống tiếp?
“Công chúa, huhu...”1Ngọc Thúy đang sợ ngây người thì bị một khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc thình lình nhảy ra dán chặt lên cửa sổ, điên điên dại dại nhìn nàng khiến nàng liên tục lùi lại. Sau đó, không kìm nén nổi những đau thương và sợ hãi trong lòng mà gào khóc nức8nở.
Ngọc Châu nhìn đám người phụ nữ điên điên khùng khùng bên trong, kiên cường nhẫn nhịn cảm giác kích động muốn bỏ chạy mà đứng sau lưng công chúa cẩn thận bảo vệ nàng.
Nàng ta và Ngọc Thúy vốn là nô tì sai vặt của Thánh Nguyên cung, chiếu theo phép tắc, đợi đến năm2hai lăm tuổi là nàng ta có thể rời cung rồi. Lúc trước, khi hoàng hậu nương nương hỏi sự lựa chọn của nàng ta và Ngọc Thúy, nàng ta đã kiên quyết lựa chọn ở giá để hầu hạ công chúa cả đời. Trong nhà nàng ta đã không còn người thân nữa, nàng ta4cũng không có bạn bè, không có bất kì chút vấn vương lo lắng gì. Cứ coi như đợi đến năm đủ hai lăm tuổi có thể xuất cung thì đã sao? Cô nương lỡ thì hai lăm tuổi làm sao tìm nổi được một người chồng môn đăng hộ đối cơ chứ?
Trong nhà Ngọc Thúy đã không còn người thân nữa nên mới vào cung. Cũng giống như nàng ta, không cần nghĩ ngợi mà thề thốt sẽ ở giá cả đời hầu hạ công chúa.
Nàng ta nghĩ mãi không ra vì sao hoàng hậu nương nương lại chọn nàng ta và Ngọc Thúy ở bên cạnh hầu hạ chăm sóc công chúa điện hạ tôn quý vô thượng như vậy?
Nhưng đến nay, khi đã gặp phải sự thay đổi lớn thế này thì trong lòng nàng ta dường như mới hiểu ra một chút vì sao hoàng hậu nương nương lại chọn nàng ta và Ngọc Thúy. Bởi vì bất luận ở ngoài cung hay trong cung, bọn họ đều không có chút bận tâm nào, bất kể xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không dễ dàng phản bội công chúa. Ngay từ giây phút lựa chọn ở giá cả đời, bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi.
Lam Vân thu ánh mắt đang đánh giá những người bên trong, thấy sự xấu xa và khinh thường trong nụ cười của lão thái giám đứng bên cạnh, nàng cười nhạt: “Ngụy công công, mời dẫn đường.”
Ngụy Trung nhìn cô công chúa bình tĩnh, ung dung trước mắt, trong lòng cười lạnh một cái. Giả bộ bày ra dáng vẻ thong dong trầm tĩnh thế này thì ông ta đã nhìn thấy nhiều rồi, nhưng đối với một tiểu công chúa mới bảy tuổi mà có thể bày ra dáng vẻ trấn tĩnh như vậy, ông ta quả thật có chút ngạc nhiên.
“Xin hãy đi theo nô tài.” Bước vào Nhân Lãnh Cung rồi thì sẽ là tù nhân, đều bị phế tước hiệu và đổi tên. Nhưng vị này lại không như vậy, tên và tước hiệu của nàng giống nhau. Mặc dù đã phế bỏ tước hiệu nhưng hoàng thượng lại không bỏ tên họ của nàng, nên hắn không thể ngang nhiên gọi nàng là Nguyên Vô Ưu, nhưng gọi nàng là công chúa điện hạ lại càng không thỏa đáng.
Đi theo Ngụy Trung qua một cái hành lang thật dài, cuối cùng đến một cái sân viện hoang vắng lạnh lẽo. Sân viện rất nhỏ nhưng chỉ ba chủ tớ bọn họ ở thì cũng không tính là chật chội lắm. Đương nhiên, so với Vô Ưu Cung thì đây vẫn là một trời một vực rồi.
Lam Vân xem xét một chút, không hề phát biểu ý kiến. Ngược lại, Ngọc Châu và Ngọc Thúy nhìn thấy sân viện sơ sài hoang vắng này thì đều hít vào một hơi, không dám tin nhìn Ngụy công công.
Ngọc Thúy tính khí nóng nảy gần như gằn giọng chất vấn: “Ngụy công công, ông phân phát loại sân viện nhỏ này cho công chúa nhà chúng tôi ở sao?”
Ánh mắt Ngụy Trung lộ vẻ khinh rẻ đến nỗi khóe mắt cũng không thèm nhìn Ngọc Thúy một cái. Một trong hai tên thái giám đứng sau ông ta đã được huấn luyện hiểu ý, bước lên trước tát vào mặt Ngọc Thúy.
Tiếng hai cái tát vang vọng trong sân viện hoang vắng. Khuôn mặt trắng trẻo, non trẻ của Ngọc Thúy lập tức sưng vù lên hai dấu năm ngón tay đỏ ửng, đủ để thấy lực tát mạnh thế nào.
Ngọc Thúy dường như bị đánh đến mụ mị cả người, đứng ngây ngốc tại chỗ không hề động đậy.
Sắc mặt Ngọc Châu trắng bệch, mấp máy môi định nói điều gì nhưng liếc mắt thấy khuôn mặt không đổi sắc của công chúa, cuối cùng vẫn không nói ra lời nào.
Ngụy Trung không thèm nhìn Ngọc Thúy nhưng ánh mắt vẫn luôn thầm theo dõi công chúa. Nhìn thấy biểu cảm như vậy của nàng, suy nghĩ của hắn bỗng thay đổi. Nếu nói rằng lúc ở tiền viện, cách cư xử của cô công chúa này vẫn còn hợp lý thì đến lúc này, biểu hiện của nàng quả thật khiến hắn kinh ngạc rồi.
Lam Vân nhẹ nhàng xoay người bước vào trong. Thân thể này là do nàng dùng ý chí mạnh mẽ để khống chế, nếu không nó sớm đã chết rồi. Bây giờ, việc đầu tiên nàng muốn làm là cho bản thân được nghỉ ngơi một chút rồi mới có hơi sức mà suy nghĩ.
“Công... công chúa.” Ngọc Châu liếc nhìn Ngọc Thúy, lại liếc nhìn Ngụy công công, vội vội vàng vàng bước vào trong.
Ngụy Trung nhìn cái rương gỗ lớn rồi mới nhìn sang Ngọc Thúy đang đứng ngẩn người chỗ cũ, lạnh lùng hừ mũi một tiếng: “Chúng ta đi.”
Ông ta phải trở về cẩn thận suy xét xem rốt cục nên đối xử với vị công chúa Vô Ưu này như thế nào.
Thông thường, đã vào đây thì không có ngoại lệ, nhưng hôm nay riêng việc vị công chúa này mang theo một cái rương gỗ to tướng vào đây đã là một sự ngoại lệ rồi.
Bên này Ngụy công công đang âm thầm suy nghĩ thì bên kia, ngoài Ngự Thư phòng, Thi Tề vừa phụng chỉ quay về cũng đang bất an đi đi lại lại bên ngoài điện.
Bây giờ nghĩ lại mới phát hiện ra, quyết định không bẩm báo với chủ tử đã tự tiện đồng ý cho công chúa mang cái rương kia vào trong Nhân Lãnh cung này quả thật không thỏa đáng. Càng nghĩ càng kinh hoàng khiếp sợ!
Từ trước đến nay, ông ta đều thận trọng dè dặt từ lời nói đến việc làm, giây phút nào cũng nhớ kĩ thân phận của mình. Nhưng hôm nay, lúc đối mặt với công chúa Vô Ưu, ông ta lại không bình thường rồi.
Đương nhiên, ông ta hiểu rõ bản thân mất đi sự cẩn trọng thường ngày là bởi sự cảm thông và thương hại trong lòng đối với công chúa Vô Ưu.
Nhưng không ngờ vì một chút đồng cảm này, ông ta đã tính sai rồi. Sao ông ta lại có thể phạm phải sơ suất lớn như vậy. Ông ta phải khai báo với hoàng thượng như thế nào đây? Lỡ như hoàng thượng trách tội xuống, ông ta có một trăm cái đầu cũng không đủ để chém.
Lúc Thi Tề bước vào trong điện, Khánh Đế không còn phê duyệt tấu chương nữa mà ngồi trước giường, buông mắt chơi cờ một mình.
Thi Tề bất chấp khó khăn bước lên trước thỉnh an, sau đó cẩn thận ngẩng đầu khiếp sợ nhìn sắc mặt của chủ tử, tỉ mỉ nói rõ hết tất cả sự việc xảy ra trong Vô Ưu cung không sót một chữ.
Lúc nói đến những lời công chúa đã nói trong Vô Ưu cung, ông ta rõ ràng đã trông thấy mí mắt đang buông xuống của hoàng thượng động đậy một chút nhưng vẫn không nhấc lên.
Thi Tề đến thở cũng không dám thở mạnh, cảm giác toàn bộ vạt áo sau lưng đã ướt đẫm, dán sát vào người.
Khánh Đế cuối cùng đã buông con cờ đang cầm trên tay xuống, nhẹ giọng nói: “Lui xuống đi.”
Thi Tề nhẹ nhàng thở ra một hơi, cung kính đáp: “Vâng, nô tài cáo lui.” Mặc dù chủ tử không tức giận nhưng trong lòng ông ta hiểu rất rõ, để nhặt về cái mạng của ông ta thật không dễ dàng chút nào. Ông ta âm thầm thề sẽ không bao giờ nảy sinh chút lòng cảm thông, thương hại nào nữa.
Trong điện vắng lặng không tiếng động, ngón tay của Khánh Đế lại cầm một quân cờ thong thả ung dung đánh xuống. Mãi đến khi không còn chỗ để đặt cờ trên bàn nữa, ông ta mới nói một câu: “Trẫm muốn biết tất cả mọi động tĩnh của công chúa Vô Ưu.”
Không nhìn thấy bóng dáng, chỉ nghe thấy tiếng người nhận lệnh trong điện: “Tuân chỉ.”
Khánh Đế nhẹ nhàng nhắm mắt. Ông ta đã từng có suy nghĩ nhổ cỏ tận gốc với Vô Ưu. Ngoại trừ cô con gái này ra, ông ta vẫn còn có năm cậu con trai và ba cô con gái khác.
Chỉ là, đứa con này suy cho cùng vẫn có chút đặc biệt. Bảy năm nay, ông ta vừa cố ý vừa vô ý rất thân thiết với đứa trẻ này, cộng thêm việc ông ta đã để cho nó được ra đời lúc trước. Hơn nữa, cả tộc Lưu thị đều đã bị giết sạch rồi, giữ lại cái mạng của nàng cũng không đáng ngại.
Thế nhưng vừa nghe Thi Tề nói, ông ta cảm thấy có chút bất ngờ. Trong phút chốc, cũng không xác định được hành động của nàng hôm nay là cố tình hay vô tình nữa rồi.
Ngón tay gõ nhẹ lên bàn cờ, khóe môi Khánh Đế khẽ nhếch lên, nửa cười nửa không.
Cố ý hay vô tình? Hai cái này quả thật cách nhau rất xa nhưng tính khả thi cũng quá lớn. Ông ta sẽ không cho phép xảy ra việc gì vượt qua sự khống chế của ông ta.