Phượng Kinh Thiên

Chương 517: Thú vui đánh cờ (2)

“Nguyên Linh Chi tham kiến bệ hạ!”

Nguyên Vô Ưu thầm thở dài trong lòng, hờ hững nói: “Đứng lên đi.” “Tạ ơn bệ hạ.” Nguyền Linh Chi đứng sang một bên, đôi mắt buông xuống chậm rãi ngước lên đánh giá người gần ngay trước mắt. Nghiêm khắc mà nói, đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp Nguyên Vô Ưu. Từ sau khi người trước mắt đăng cơ hoàng đế, trong cung yến sau1khi bái tổ mỗi năm, người mang thân phận hoàng thân quốc thích là nàng ta cũng vinh hạnh được vào cung diện thánh, nhưng khi đó... nàng ta chỉ có thể nhìn từ phía xa xa, mà có nhìn cũng không thể nhìn một cách quang minh chính đại, mà phải cách từng lớp lớp người đứng trước mới nhìn được nàng vài giây mà thôi.

Vì vậy giờ phút này, khoảng cách gần như vậy8vẫn là lần đầu tiên, khiến cho kẻ cũng là phụ nữ như nàng ta, thậm chí cùng là cô hồn đến từ một thế giới như nàng ta cũng không thể không thừa nhận, vẻ đẹp của người trước mắt quả thật rất kinh tâm động phách. Thế nhưng, thứ nàng ta nhìn thấy không chỉ mỗi điều này mà là thành tựu của nàng... đây mới chính là thứ kinh tâm động phách chân2chính:

“Là ngươi.” Mãi lâu sau, Nguyên Linh Chi như trút được gánh nặng và tâm phục khẩu phục lên tiếng. Nguyên Vô Ưu không nói mà chỉ hờ hững nhướng mày lên nhìn nàng ta.

Nguyên Linh Chi nhìn thẳng vào mắt nàng, sau đó cúi đầu xuống trước, cười khổ nói: “Ngay từ đầu, ta đã thầm thế nhất định sẽ tìm ra người đó, hỏi người đó vì sao lại muốn đối xử với ta4như vậy, sau này... sống ở đây lâu rồi, ta mới từ từ phát hiện ra, nguyên nhân căn bản nhất của tất cả mọi thứ đều do ta đã sai, ta không nên ỷ mình là người được tiếp nhận nền giáo dục mới, tư tưởng tiến bộ mà khinh bỉ người của thế giới này...”

Nguyên Vô Ưu dừng động tác đánh cờ, bình tĩnh nghe giọng nói mang sự tự giễu của Nguyên Linh Chi. Sau khi đã nói hết sự chuyển biến tư tưởng của mình xong, Nguyên Linh Chi hít một hơi thật sâu rồi lại ngước mắt nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Nguyên Vô Ưu lần nữa, ánh mắt nàng ta đã bắt đầu ngấn lệ vì nhớ lại chuyện cũ. Từ đầu đến cuối, người này chẳng hề nói câu nào chứ đừng nói gì đến mở miệng thừa nhận mình đến cùng một thế giới với nàng ta, nhưng ánh mắt của nàng khiến nàng ta hiểu rõ, nàng chính là người mà nàng ta đã từng oán hận cùng cực và bây giờ là cảm kích! Trước đây nàng ta không hiểu, thậm chí còn phẫn nộ oán trách dựa vào cái gì mà người này lại đối xử với nàng ta như vậy? Những trải qua nhiều chuyện như thế rồi quay đầu nhìn lại chính mình, nàng ta chỉ cảm thấy mình thật nực cười biết bao.

Tóm lại, chuyện đã qua không muốn nhớ lại, vì vậy bây giờ, nàng ta không muốn buông tay cũng không được, trừ phi nàng ta còn ngu ngốc nghĩ mình có bản lĩnh đọ sức với người này.

Nàng ta không có bản lĩnh này!

“Ngồi đi.” Nguyên Vô Ưu thu hồi ánh mắt đang nhìn thẳng vào mắt Nguyên Linh Chi, hờ hững lên tiếng. Nguyên Linh Chi do dự giây lát nhưng vẫn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Nguyên Vô Ưu, ánh mắt nàng ta nhanh chóng liếc qua thế cờ trên bàn rồi lập tức thu mắt về.

Kỳ nghệ của nàng ta cũng không tồi, nhưng nếu so sánh với vị này thì e là còn không đáng để nhắc đến. Có lẽ vị này chính là tín ngưỡng mà nàng ta ngưỡng vọng không thể với tới suốt cả cuộc đời.

Thấy nàng ta ngồi xuống rồi, một tay Nguyên Vô Ưu vén nhẹ ống tay áo rộng rãi rồi nhấc một quân cờ trắng lên, hỏi: “Có hứng thú không?” Nguyên Linh Chi chần chừ một lát: “... Ta không phải là đối thủ của ngươi.” “Không sao, thú vui đánh cờ, chẳng qua đấu một ván thôi.”

Trong lòng Nguyên Linh Chi thầm toát mồ hôi, thật muốn chửi thể một câu. Dựa vào bản lĩnh này của người này có lẽ cũng đã có thể tung hoành cổ kim rồi chứ làm gì có đối thủ nữa? Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng nàng ta lại không dám nói ra!

Không còn cách nào khác, biết thời biết thế mới là trang tuấn kiệt, nàng ta đành lên tinh thần nhấc quân cờ lên chuẩn bị đánh với “đối thủ” một trận.

Trong lầu các bỗng chốc trở nên yên tĩnh, hai người thay phiên nhau đánh cờ khoảng mười phút thì Nguyên Linh Chi không thể chống đỡ nổi nữa, thể cô đã đảo ngược hoàn toàn. Nàng ta liếc trộm biểu cảm chăm chú của đối phương, môi hơi mím lại, đầu óc cũng căng ra, buột miệng hỏi: “Người bao nhiêu tuổi rồi?” Những lời này vừa nói xong, nàng ta liền bắt gặp biểu cảm hoàn toàn bất ngờ của Nguyên Vô Ưu, không nhịn được cắn vào đầu lưỡi mình. “Xin lỗi, ta quá phận rồi.” Nguyên Linh Chi lúng túng đứng dậy. Nguyên Vô Ưu phất tay nhưng không hề tức giận: “Ngồi đi.” Nguyên Linh Chi ngồi về chỗ cũ. Nàng ta cảm nhận sâu sắc IQ của mình hoàn toàn thua kém IQ của vị này lần nữa. Lúc đầu khi mới đến đây, nàng ta tự cao tự đại, bây giờ nghĩ lại, nàng ta xấu hổ muốn che mặt.

May mà vị này nể tình là đồng hương, hạ thủ lưu tình tha cho nàng ta một mạng, nếu không thì chỉ dựa vào việc nàng ta có ý đồ muốn nhiễu loạn kinh thành, phá hoại kế hoạch của nàng, thì e rằng nàng ta có đi đầu thai rồi mà vẫn không biết chuyện gì xảy ra, đâu có chuyện gà nàng ta cho một tên đàn ông âm hiểm giảo hoạt để nàng ta chịu khổ cơ chứ.

“Ngươi làm sao đến đây?” Nguyên Vô Ưu nhẹ giọng hỏi.

Nguyên Linh Chi trầm mặc.

Nguyên Vô Ưu nhìn nàng ta một cái, cũng không để bụng. Qua một lúc lâu, Nguyên Linh Chi mới mở miệng. Nàng ta quyết định sẽ thổ lộ hết, dù sao thì nàng ta bây giờ cũng chẳng có gì để e dè nữa rồi. “Ta bị tai nạn, nhưng mà sau này nghĩ kĩ lại thì thật ra, vụ tai nạn kia không hề nghiêm trọng, ta còn nhớ mang máng mình còn xuống xe xem tình hình nữa. Ta không đụng chết người mà chỉ đâm phải một con mèo mà thôi, có thể là do dương thọ của ta đã hết, đâm chết mèo cũng chết theo.”

Nguyên Vô Ưu ngạc nhiên ngước mắt. Thấy nàng ngạc nhiên, Nguyên Linh Chi cười khổ nói: “Ta biết mạng của mèo cũng là mạng, ta không hề cố ý, chỉ là lúc đó ta đang gọi điện thoại, nhất thời không để ý, đợi đến khi phát hiện ra thì ta hoàn toàn không có cách nào né được nó, chỉ có thể đâm vào nó thôi.”

Nguyên Vô Ưu không lên tiếng, trong lòng nàng đang có một loại cảm giác, có lẽ Nguyên Linh Chi cũng ở thành phố X, thậm chí chín mươi phần trăm con mèo nàng ta đâm phải cũng chính là con mèo khiến nàng chết khi né nó.

Nếu đúng thật là như vậy thì nàng chỉ có thể thầm cảm khái vạn phần thôi. Lúc trước, nàng có thể hoàn toàn né tránh được con mèo đó, không mảy may làm nó bị thương nhưng không ngờ con mèo đó trốn được bánh xe nâng nhưng không hề trốn được bánh xe của Nguyên Linh Chi, có lẽ đây cũng chính là vận mệnh của con mèo đó.

“Ta là người thành phố X, bổ ta chết sớm, mẹ ta một mình nuôi ta khôn lớn rồi lại cực khổ nuôi ta đi học, sau khi đi làm, ta đã cố gắng gấp ba lần người khác để cho mẹ một cuộc sống tốt hơn. Sau này, ta khó khăn lắm mới có được chút thành tựu thì thật không ngờ lại... lại chết sớm. Biết vậy ban đầu ta không nên làm bán sống bán chết làm gì, không biết nhà xe của ta để cho người họ hàng nào hưởng lợi nữa?” Nhớ lại lúc trước, nàng ta vừa tỉnh lại thì phát hiện mình đã xuyên không đến một thế giới không tồn tại trong lịch sử, nàng ta rất vui mừng, chí khí ngất trời muốn trở thành người đặc biệt như nữ chính trong mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không ngôn tình hư cấu.

“Mặc dù không biết người đến từ đầu nhưng ta nghĩ ta cũng chẳng muốn biết. Chẳng phải có câu nói rất đúng hay sao: càng tò mò càng chết sớm. Bây giờ, ta chỉ mong được sống một cuộc sống tự do tự tại mà thôi.” Bây giờ, nàng ta đã hoàn toàn hiểu ra rằng, người trước mắt mới là nữ chính thật sự của thế giới này... mà nàng chẳng qua cũng chỉ là nhân vật phụ có hay không cũng không quan trọng mà thôi. Nguyên Linh Chi cảm khái vạn phần.

“Cuộc sống tự do tự tại...” Nguyên Vô Ưu lại nghe được câu nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, cảm xúc có hơi rung động, nhưng càng nhiều hơn là cảm khái. Vì bốn chữ “tự do tự tại” này mà nàng đã tính toán hết mọi âm mưu, bây giờ cũng không biết cuộc sống hiện tại đã đạt được ước nguyện chưa nữa?