Phượng Kinh Thiên

Chương 512: SÓNG GIÓ NỔI LÊN (2)

Theo bản năng, người bị dắt đi sợ hãi một chút, nhưng cũng không phản kháng lại, chỉ là ngây người ra nhìn nàng một hồi lâu, giống như muốn xác định nàng vô hại xong mới lộ ra một nụ cười yếu ớt, miệng mồm nhanh nhẹn nói: “Bọn Lý Hoa, Đào Hoa đều gọi ta là tiểu thê tử, vú nuôi thường gọi ta là tiểu tổ tông.”

Nguyên Vô Ưu liếc mắt nhìn vú nuôi,1không nói gì, chỉ là nắm tay đứa nhỏ chầm chậm đi về phía trước.

Đứa bé đó tuy đi theo nhưng lại có chút không an lòng, đi một bước mà ngoảnh đầu lại mấy lần.

“Các vú nuôi không thể đứng dậy sao?” Ánh mắt Nguyên Vô Ưu nhìn về phía trước, bước đi chầm chậm: “Không thể.” “Bởi vì người là người lợi hại nhất trên thế gian này sao? Cho nên các vú nuôi phải8quỳ sao?” Đứa bé ngoẹo đầu sang một bên hỏi, đôi mắt sáng lấp lánh của đứa trẻ tràn đầy sự tò mò và nghi hoặc. Nguyên Vô Ưu cúi thấp đầu nhìn hắn một cái, khẽ mỉm cười nói: “Ngươi chỉ nói đúng một nửa.”

“Vậy còn một nửa là gì?”

“Bởi vì bọn họ phạm lỗi.” Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt lên tiếng.

Đứa bé nghe xong, vội vã dừng chân lại. Nguyên Vô Ưu cũng dừng lại,2mỉm cười nhìn gương mặt nhỏ bé thấp thỏm của nó, nghe một tiếng khóc rất nhỏ vang lên: “Là ta không ngoan, ta biết sai rồi.” Nguyên Vô Ưu bình tĩnh nhìn gương mặt của nó, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn phong cảnh ở nơi xa. Từng cơn gió thổi đến, những nụ hoa còn đang e ấp như là bị đánh thức, từng cánh hoa nở ra rồi bị gió thổi4rơi xuống đất, khiến người khác không kịp ngắm, nhưng cũng làm người khác say mê. Rất nhiều rất nhiều năm sau, lúc Nguyễn Hoài Ân vuốt vuốt tóc mai điểm trắng của mình, nó vẫn còn nhớ được cảnh tượng này và giọng nói đè thấp vang theo tiếng thở dài nhẹ lướt qua tai kia. “Nhớ kĩ nhé, từ nay về sau tên của ngươi là Hoài Ân, Nguyễn Hoài Ân.”

Cho dù Nguyên Vô Ưu không mang Nguyễn Hoài Ân đến Luận Chính Điện, nhưng chuyện mà nàng gặp được tiểu thê tử phủ Hoài Vương được ôm đến nuôi trong cung từ nhỏ và ban tên cho nó, đã dấy lên không ít động tĩnh trong cung. Mà những động tĩnh này cũng được truyền ra cho những người lúc nào cũng luôn quan tâm đến những chuyện trong hoàng cung với một tốc độ nhanh nhất. Gần như là ngay lúc Nguyên Vô Ưu vừa đi tản bộ về tới Ngự Thư Phòng, tất cả người ngựa trong cung đều đã biết hết chuyện.

Mà tin tức này chắc chắn đã mang đến một phen sóng to gió lớn kinh người không thể nghi ngờ gì nữa. Bất kể tâm tư của người khác đắn đo như thế nào, đối với các chủ thân thích trong Nguyễn Thị mà nói, tin tức này như là sét đánh giữa trời quang. Khoảnh khắc đó nếu muốn đem đồ gốm thượng đẳng đã bị đập vỡ của tất cả các phủ trong Nguyễn Thị gom lại, chắc cũng có thể chất đầy một phòng rồi.

Mà lúc này, so với các phủ trong tổng thất Nguyên Thị đang tức giận đùng đùng thì các quan viên ngày thường đều lấy Cố Lăng làm chủ lại âm thầm vui mừng trong lòng. Lúc Cố Lăng biết chuyện này, đầu tiên là kích động, nhưng sau khi cơn kích động đi qua, hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại. Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, bỗng chốc hắn nghĩ đến dụng ý khi bệ hạ làm như vậy, nhất thời, sắc mặt vốn đang rất kích động từ từ biến thành nghiêm trọng. “Toàn thúc, truyền lệnh xuống dưới, mọi người trong phủ không ai được lén bàn tán chuyện này, nếu không sẽ bị phạt nặng.”

“Vâng, công tử.” Toàn thúc nhìn sắc mặt công tử nhà mình, cũng biết chuyện này liên hệ rất lớn, không cho phép có sai sót. Cố Lăng chậm rãi ngồi xuống bàn trong thư phòng, âm thầm cười khổ một cái. Trên triều đình e là sẽ không được yên bình nữa rồi, mà hắn, cho dù muốn để thân nằm ngoài chuyện này cũng không được nữa rồi.

“Ca...”

Giọng nói vang lên bên ngoài khiến Cố Lăng thu lại sắc mặt, nhíu mày không vui nhìn Cố An An - người chưa đến mà giọng đã vang đến đây kia. Đối với muội muội này, hắn cũng lo lắng không ít. Nếu như là bình thường, Cố An An có lẽ sẽ trêu ghẹo vài câu với vị huynh trưởng càng sống lại càng nghiêm túc này, nhưng bây giờ, biểu cảm của nàng lại là sự nghiêm túc mà trước giờ chưa từng có. “Ca, muội nghe nói bệ hạ ban tên cho tiểu thê tử rồi.” Tin tức truyền đi thật nhanh, Cố Lăng âm thầm cảm thán, nhưng vẫn nói: “An An, chuyện này huynh tự có sắp xếp.” Cố An An nhíu mày: “Huynh định làm thế nào?” Nàng vẫn luôn biết huynh trưởng chịu áp lực rất lớn từ gia tộc, không có chuyện này còn tốt, cho dù tổ phụ cố gắng tạo áp lực, huynh trưởng cũng có thể chống đỡ được. Nhưng bây giờ bất kể là bệ hạ có phải là đang ném mồi câu ra hay không, e là Cố gia đều muốn liều mình một phen, sự ăn năn của tổ phụ và thúc bá sẽ không để họ bàng quang mà đứng nhìn. “An An, huynh đã nói rồi, huynh tự có cách, chuyện này, muội không cần lo lắng.” Giọng nói Cố An An trở nên bén nhọn, nhưng cũng đã cố gắng kiềm chế: “Sao muội lại không hiểu chứ, ca, huynh là huynh trưởng mà muội kính trọng nhất. Muội biết, không chỉ các thúc phụ thúc bá, đến ngay cả huynh cũng đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối cho kết cục của cô cô và YY tỷ. Cho nên huynh vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ khiến cho bệ hạ xóa tội cho cô cô và YY tỷ.”

“An An...” Sắc mặt Cổ Lăng khẽ thay đổi. Cố An An không hề để ý chút nào, những lời này, nàng đã muốn nói từ lâu rồi, chỉ là vẫn không có cơ hội để nói mà thôi. Hôm nay, nàng không nói không được.

“Ca, huynh đừng xem muội như đứa trẻ không hiểu gì cả. Muội không thông minh bằng huynh, thậm chí trên một số phương diện muội còn không bằng cả Y Y tỷ, nhưng những năm qua muội theo Thanh Vân ca tiếp xúc với rất nhiều người chết, có lẽ trong mắt người khác, làm bạn với người chết là ghê tởm, nhưng muối thấy, thực ra thì không như vậy. Những thi thể đó là thứ mà những người đã từng sống để lại trên thế gian này, không còn gì khác, muội đã thấy quá nhiều chuyện và người đau buồn và tiếc nuối.”

Cố Lăng nhíu chặt mày nhìn Cố An An, không đồng ý mà nhìn nàng: “An An, muội nói nhiều rồi.”

Cố An An đau lòng, tiếp tục nói: “Ca, chỉ dựa vào chuyện năm đó của cô cô và YY tỷ, bệ hạ không những có thể không tha cho bọn họ, mà e là sẽ còn có thể trách tội cả nhà Cổ gia chúng ta. Nhưng bệ hạ không làm vậy, người chỉ giam lỏng bọn họ trong Hoài Vương Phủ, chuyện này thực sự đã nể mặt Cố gia chúng ta ba phần rồi, tại sao chúng ta còn phải có lòng tham? Không có lòng tham thì sẽ không có chấp niệm, cô cô cũng vậy, YY tỷ cũng vậy, thậm chí đến cả Tứ thúc và Tứ thẩm cũng vậy. Lẽ nào huynh đã quên đi cái chết thảm của cả nhà Tứ...”

Bộp!

Một cái tát vô cùng mạnh mẽ khiến mặt của Cố An An bị lệch sang một bên.

Cổ Lăng không nghĩ tới tổ phụ lại đến nhanh như vậy, vội vàng đứng dậy bước lên trước một bước: “Tổ phụ, cha.” Lúc này, Cố lão gia vốn không hề chú ý đến tiếng gọi của Cố Lăng, chỉ lấy bàn tay run rẩy chỉ vào Cố An An: “Ai cho con nhắc đến Tứ thúc? Ai cho con lá gan này?”

Cố An An sống chết cắn chặt môi, đôi mắt đỏ ửng như có hơi nước lấp lánh, nhưng lại cắn chặt răng, không để nước mắt rơi xuống. “Tổ phụ, An An không phải là cố ý chọc cho người giận đâu, muội ấy chỉ là...” Cổ Lăng giải thích thay cho Cố An An.

“Nó chỉ là gì chứ? Nó cái gì cũng không phải, chẳng qua chỉ là nó xem thường con, xem thường tất cả người của Cố gia chúng ta mà thôi. Trong lòng nó, Cố gia chúng ta tranh quyền là vì có dã tâm, có chấp niệm, có lòng tham, thậm chí đến cả cái chết thảm của cả nhà Tứ thúc, trong lòng nó chẳng qua chỉ là một thảm kịch tự mình chuốc lấy không trách được ai cả.” Cố lão gia tức giận đến mức không chỉ rầu run lên, mà giọng nói cũng bởi vì nhắc đến nỗi đau trong lòng mà khẽ run rẩy.

“Lẽ nào không phải sao?” Cố An An nâng một bên mặt lên, mạnh mẽ quay đầu lại.

“An An im miệng.” Cố Lăng nghiêm khắc hét lên. “Tại sao muội phải im miệng chứ? Nếu như không phải vẫn có dã tâm, vẫn có lòng tham, có chấp niệm, vậy thì năm đó người sẽ không ngầm đồng ý cho YY tỷ cược thử một ván được ăn cả ngã về không như vậy. Tỷ ấy và cô cô cũng sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Cố gia không dễ dàng gì mới có được một cuộc sống bình yên, bây giờ có phải lại muốn vì tiểu thê tử mà cuốn vào một cuộc tranh đấu mới không? Có phải là nhất định phải nhìn thấy cả Cổ gia tan nhà nát cửa, mọi người chết sạch rồi mới bằng lòng hay sao?”