Phượng Kinh Thiên

Chương 510: TÌM LẠI CHÍNH MÌNH

Vũ Văn Tranh nhìn ánh sáng trong đôi mắt của Nguyên Linh Chi mỗi lúc một tăm tối ảm đạm, cất giọng hỏi: “Nàng muốn hòa ly?“.

Nguyên Linh Chi tiến hai bước về phía hắn, giọng điệu nghiêm nghị cứng rắn: “Vũ Văn Thanh, ngài sai rồi, một khi ta đã nói ra, điều đó chứng tỏ ta không còn băn khoăn hay suy nghĩ nữa, mà là nhất định phải1làm, không làm thì không được.” Dù cho sẽ không còn nương gia và phụ gia chống đỡ nữa thì có làm sao kia chứ? Thế gian này, phụ nữ cũng có thể đảm đương ngôi vị của hoàng đế. Một người phụ nữ được tiếp thu sự giáo dục của thời đại mới như nàng đây hà cớ gì lại phải trói buộc bản thân vào giữa chốn gông cùm,8xiềng xích? Ở kiếp trước, chiến tranh loạn lạc như vậy, nàng cũng chẳng vì đói khát mà phải bỏ mạng, chẳng nhẽ bây giờ lại dễ dàng chết đói thế ư? Nàng không tin.

Vũ Văn Tranh hơi híp mắt nhìn nàng, thần thái kia của nàng cũng đã đủ khiến hắn hiểu rõ, đây hoàn toàn không phải là một thủ đoạn của nàng ta, mà theo những lời mà2nàng đã nói, nàng quả thật là muốn cùng hắn: hảo tụ hảo tán!

Nhưng khi dòng suy nghĩ ấy xuất hiện trong đầu hắn, trong lòng hắn lại khó chịu không thôi. Trong ấn tượng của hắn, Nguyên Linh Chi là một người phụ nữ ranh ma giảo hoạt và đầy tham vọng. Những người như vậy, hắn gặp đã quá nhiều nên không hề coi nàng ta là một điều4gì đó quá quan trọng, nhưng xem ra hôm nay, hắn thực sự phải nhìn nàng bằng con mắt khác. Nàng ta dám xuất đầu lộ diện đi thương lượng, không ngờ lại còn có thể đạt được thành quả khiến hắn phải lé mắt kinh ngạc.

“Nàng muốn hoà ly vì Phương Trinh Ngọc đã mang thai con trai nối dõi của ta sao?” Vũ Văn Tranh chậm rãi hỏi nàng. Khoé miệng Nguyên Linh Chi không kiếm được mà nhếch lên, đôi mắt ánh lên sự trào phúng chế giễu: “Vũ Văn Tranh, ngài hơi tự đề cao bản thân quá rồi thì phải. Ngài thật sự nghĩ mình quý như vàng bạc châu sa, người gặp người yêu hay sao?” Từ trước đến nay, nàng chưa từng quan tâm đến Phương Trinh Ngọc kia, cho dù ả ta có ở trước mặt nàng hung hăng gây hấn cùng khiêu khích cỡ nào, nàng đều có thể nhẫn nhịn, chẳng qua cũng chỉ là một ả hề dối trên gạt dưới mà thôi. Về việc người tranh kẻ đấu với ả, nàng cảm thấy không nên tự hạ thấp giá trị của bản thân như vậy.

Nghe nàng ta lên giọng sỉ nhục lẫn mỉa mai đứa con trai đầy kiêu hãnh của mình, Trâu Thị nổi trận lôi đình, lời nói ra dữ dội như vũ bão: “Nguyên Linh Chi, ngươi hung hăng làm càn, ta nói cho ngươi biết, muốn hoà ly á, đừng có

mo.”

Nguyên Linh Chi nhìn thấy trong đôi mắt của Vũ Văn Tranh chứa đựng thâm ý gì đó rất khó hiểu: “Vũ Văn Tranh, đừng để ta phải ân hận, ta cho ngươi một đêm, sáng sớm ngày mai, ta muốn nhìn thấy giấy ly hôn có đầy đủ tên và vân tay của ngươi.”

Nói xong, cũng không thèm để ý đến phản ứng của hai mẹ con họ như thế nào, nàng xoay người tiêu sái rời đi. “Ngươi... nó... Tranh Nhi , ả ta thật sự quá ngông cuồng.” Trâu Thị chỉ tay về hướng Nguyên Linh Chi, không ngừng run lên, tức giận vô cùng.

Vũ Văn Tranh chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Nguyên Linh Chi.

Tin tức Nguyên Linh Chi muốn hoà ly rất nhanh đã khiến cho cả Vũ Văn Phủ phải chấn động.

“Nguyên Linh Chi muốn hoà ly?” Phương Trinh Ngọc bị bất ngờ đến ngây người.

Thị nữ liên tục gật đầu đáp: “Tiểu thư, là thật đấy ạ. Bây giờ, lão gia phu nhân đều đang ở đại sảnh tiếp đãi các tộc lão, hơn nữa nô tỳ còn nghe nói là... nghe nói là quận chúa đã tự mình phải người đi đón bọn họ đến đấy ạ, còn nghe nói là...”

“Còn nghe thấy gì nữa? Nói nhanh lên?”

“Vâng ạ, nô tỳ còn nghe nói sáng sớm ngày mai quận chúa phải được nhìn thấy đơn ly hôn ạ.” Thị nữ một hơi nói ra toàn bộ những gì nàng ta đã được nghe. Phương Trinh Ngọc nghe xong, ngơ ngẩn ngồi sụp xuống, Nguyên Linh Chi... nàng ta thật sự muốn hoà ly sao? Không khí trong đại sảnh hết sức nặng nề, mọi thứ như bị ngưng đọng lại, những người của Vũ Văn gia vẫn còn ở đó, vẫn bị tin sét đánh ngang tai kia làm cho thần hồn bát đảo, chưa thể phục hồi lại sự bình tĩnh.

Bọn họ không thể ngờ được rằng, Nguyên Linh Chi thể mà lại muốn hoà ly? Một lão già ngồi ngay ngắn ở chính giữa, tay chống trượng mộc đưa mắt nhìn lướt qua không ít người dường như vẫn mơ hồ nửa mơ nửa tỉnh. Sau đó, lão thở dài một tiếng, lên tiếng hỏi đương sự đang đứng kế bên mình, nãy giờ vẫn chẳng dò ra biểu tình của kẻ trong cuộc này là đang hỷ hay nộ: “Tranh Nhi, quận chúa muốn hoà ly, con là đương sự, có suy nghĩ như thế nào?”

Lời này nói ra cũng khiến không ít người bừng tỉnh, không đợi Vũ Văn Tranh kịp hồi đáp, có người đã cướp lời trước bảo rằng:

“Không thể được, tuyệt đối không được hòa ly.” “Vũ Văn gia chúng ta khó khăn lắm mới có được một chỗ đứng giữa chốn Kinh thành này, nếu quận chúa muốn hoà ly, đắc tội với Tĩnh Vương phủ, há chẳng phải là bao nhiêu công sức đó giờ đều đổ sông đổ bể hết hay sao?”

“Theo như ta thấy, năm ngoái Tranh Nhi không nên nạp thêm thiếp là Phương Thị kia. Nếu không vì nàng ta, quận chúa có thể sẽ không tức giận đến nhường này, cũng sẽ không ầm ĩ đòi hoa ly rồi.”

“Không có lửa thì làm sao có khói.”

Một khi đã có một người khởi xướng, những tiếng nói chỉ trích, quở trách bắt đầu kéo dài lao nhao không ngớt.

Vũ Văn Liêm Minh càng nghe lâu bao nhiêu thì sắc mặt càng âm u bấy nhiêu, mấy kẻ này chẳng những không giúp đỡ bọn họ giải quyết vấn đề, ngược lại từng kẻ từng kẻ một buông lời miệt thị oán trách con trai ông. Ban đầu, bọn chúng đã ra sức nịnh hót như thế nào? Toàn bộ đều là những kẻ cơ hội, gió thổi chiều nào xoay chiều ấy.

Vũ Văn Tranh rũ mi, đứng yên một chỗ không nói một lời nào, giống như không hề nghe thấy những lời trách móc không ngừng đang ồn ào khắp cả đại sảnh.

Vào lúc này, thấy tình hình đã bắt đầu có hơi hướng xa rời chủ đề, lão gia không thể không nhíu mày, cây trượng gỗ trong tay gõ hai cái xuống đất vang lên hai tiếng nặng nề. âm thanh trầm đục của trường gỗ va chạm xuống đất khiến cho những tiếng tranh cãi trong đại sảnh dần dần nhỏ đi. Đôi mắt sắc như dao của lão gia lướt qua đám người nọ: “Chuyện đã đến nước này, còn nói chuyện ai sai ai đúng, cơ bản là hoàn toàn vô nghĩa. Nếu thực sự muốn phản đối, thời điểm Tranh Nhi đem Phương Thị kia đến gia môn này, sao các ngươi lại im lặng?”

Đám người kia bị vạch trần cũng không tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng, bên Tĩnh Vương Phủ không những chẳng náo loạn, mà trái lại còn tặng một đống của hồi môn biển Phương Thị thành quý thế, đưa tới tận cửa. Chuyện tốt như vậy, ai phản đối thì kẻ đó đúng là đồ ngốc. Dường như hiểu thấu tâm tư của đám người kia, ánh mắt của lão gia lại lướt qua Vũ Văn Liêm Minh bên cạnh. Vũ Văn Liêm Minh khi ấy cũng gượng gạo không thua kém gì, sau khi biết được thái độ của Tĩnh Vương Phủ, ông cũng không có phản đối.

Thấy không còn ai lên tiếng, lão gia mới tiếp tục nhìn qua Vũ Văn Tranh, thở dài nói: “Tranh Nhi, rốt cuộc thì con nghĩ sao hả?” Sớm biết sẽ có hôm nay, nên lúc đầu ông đã nhắc nhở hắn, không được khinh thường bất kỳ người phụ nữ nào.

“Thái cống, con đã phải người đi thông báo cho Tĩnh Vương Phủ, chắc chắn sẽ có hồi âm sớm thôi.” Nếu hắn đoán không sai, chuyện hòa ly này chỉ là chủ ý của một mình Nguyên Linh Chi mà thôi, Tĩnh Vương Phủ e là vẫn chưa hay biết gì.

Lão gia nghĩ ngợi một lúc, liền gật đầu đồng tình: “Đây cũng có thể xem là một cách làm hay đấy.” Vũ Văn gia giờ đây đã tạo dựng được nền tảng vững mạnh ở Kinh thành, hơn nữa Tĩnh Vương Phủ khi đó cũng đã đồng ý đưa Phương Thị lên làm quý thế, chắc hẳn đây không thể là nguyên nhân gây thù khiến quận chúa kết oán rồi dẫn đến hòa ly được.

Hệt như những gì Vũ Văn Tranh đã tính toán, vợ chồng Tĩnh vương sau khi nhận được bức thư do chính hắn viết tay gửi đến, cảm thấy kinh ngạc và sửng sốt đến choáng váng. Sau khi trải qua sự kinh ngạc, bọn họ đương nhiên không chút chần chừ phi ngựa đến Vũ Văn Phủ với tốc độ nhanh nhất có thể. Nghe tin vợ chồng Tĩnh vương đã đích thân đến Vũ Văn Phủ, Nguyên Linh Chi đang đứng bên cửa sổ ngắm vầng trăng sáng tỏ như tranh, chỉ gật đầu một cái xem như đã biết, cũng không có ý định tới cổng lớn đón tiếp bọn họ. Giờ đây, trong lòng nàng rất vững vàng, cho dù bọn họ có đích thân đến đây, cũng không thể khiến nàng thay đổi quyết định của mình. Hoàn toàn trái ngược với Nguyên Linh Chi, khi nghe được tin vợ chồng Tĩnh Vương đã đích thân giá lâm, Phương Trinh Ngọc đã sớm chạy đến cửa quỳ gối nghênh đón. Nhìn thấy Tĩnh Vương phi thì nàng ta càng tỏ ra thống khổ, bộ dạng khóc lóc tang thương liên tục nhận tội. “Dì mẫu, đều tại con hết, đều là lỗi của Ngọc Nhi, hức... người hãy trách phạt con đi.”

Nhìn người con gái đang đau khổ nằm rạp dưới chân mình, trong lòng Tĩnh Vương phi cũng không thể không chua xót. Bà vừa lo lắng cho con gái ruột của mình, vừa phải vì người cháu gái này mà khắc khoải không yên, đây đúng là nghiệt duyên không sai mà.

Tĩnh Vương phi lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, thấy tâm trạng vợ mình rối ren như vậy, ánh mắt Tĩnh vương nhìn Phương Trinh Ngọc giờ đây thực có chút đau đầu mà nhíu chặt mày.

Lúc đầu, ông vốn là không đồng ý cho Phương Trinh Ngọc vào Vũ Văn Phủ, sau này chính là Vương phi khóc lóc nói với ông là con gái bà không mang thai, lại thấy Nguyên Linh Chi cũng không có phản đối gì, cứ ngỡ là nó đã đồng ý, nên cũng miễn cưỡng bất chấp mà đáp ứng chuyện kia. Bây giờ xem ra, đáng nhẽ ban đầu ông không nên làm vậy. Bây giờ hối hận cũng muốn mất rồi. “Con còn mang thai, mau đứng lên đi.” Thấy Phương Trinh Ngọc như vậy, Tĩnh vương nào có đủ nhẫn tâm đi trách móc nàng ta nữa kia chứ, liền bảo ma ma đang đứng bên cạnh đến đỡ nàng ta dậy. Phương Trinh Ngọc được ma ma đỡ dậy, đứng một bên rấm rứt nức nở từng hồi. Thấy thời gian cũng sắp đến, Vũ Văn Tranh lúc này mới đi ra, thỉnh an hai người: “Tiểu tết tham kiến Vương gia Vương phi.” (*) Tiểu tế: con rể.

Tĩnh vương hừ một tiếng, sắc mặt ông lạnh lùng nghiêm nghị. Tĩnh Vương phi nghĩ con gái mình đã phải chịu biết bao nhiêu oan khuất đau lòng, trong lòng cũng tức giận không kém. Bà không phải không biết, chuyện của Phương Trinh Ngọc đã khiến con gái mình bị tổn thương, nhưng chính là bởi vì bà cũng là một người phụ nữ, nên bà hiểu rất rõ đám đàn ông, thiên hạ này làm gì có người đàn ông nào chịu gắn bó hay chung thuỷ với duy nhất một người phụ nữ đầu kia chứ? Trinh Ngọc đúng là có lỗi, nhưng trách nhiệm chủ yếu không nằm ở nàng ta, mà chính là ở đứa con rể này.

Nếu như một người đàn ông đã vô tâm, cho dù người phụ nữ kia có tâm có ý như thế nào, cũng sẽ chẳng có kết quả gì cả, chỉ sợ người đàn ông cũng có tâm ý thôi.

Bà không phải chưa từng làm tổn thương chính con gái mình, nhưng để Phương Trinh Ngọc làm thiếp, có ai hay bà cũng áy náy đau lòng biết bao nhiêu. Chuyện dù sao cũng đã đi đến nước này, giờ đây chỉ còn một cách duy nhất là mỗi người hãy tự biết mà lùi lại một bước thôi.

Bầu không khí khi ấy lạnh lẽo khó xử không gì tả nổi, sau đó những tộc lão của Vũ Văn gia cũng bắt đầu nườm nượp ào ra đón tiếp khiến cho bầu không khí mới có vẻ hòa hoãn dễ thở hơn một chút.

Mãi đến khi những người có liên quan đều đã có mặt đông đủ ở đại sảnh, Nguyên Linh Chi mới lững thững thong thả đến sau cùng.

“Linh Chi tham kiến phụ vương mẫu phi.”

Lúc đầu, Tĩnh Vương phi vô cùng lo lắng thấp thỏm nhưng khi bà nhìn thấy Nguyên Linh Chi da dẻ vẫn hồng hào mịn màng, không hề thấy chút dấu hiệu nào của sự tiểu tuy hay thương tâm, cũng không kiếm được mà thấy sững sờ, nhưng rất nhanh lấy lại nét điềm tĩnh, mi tâm hơi sầu não mà khẽ nhíu lại. Bà nghĩ hôm nay Phương Trinh Ngọc mới khám ra là mình mang thai, Linh Chi liền ầm ĩ bày ra chuyện hòa ly này, chẳng phải là đang muốn làm náo loạn một trận cho ra trò hay sao?

Tĩnh vương nhìn thấy con gái mình vẫn xinh đẹp động lòng người cũng có chút ngạc nhiên, sắc mặt cũng dịu lại và nói với nàng, lời ít nghĩa nhiều: “Linh Chi, về sau không được tuỳ hứng như vậy nữa.” Vũ Văn gia nghe thấy lời kia của Tĩnh vương thì đều nhẹ nhõm thở phào một hơi, trút bỏ gánh nặng. Phương Trinh Ngọc trong lòng co thắt, hai tay nàng ôm lấy bụng mình, không lẽ Nguyên Linh Chi cơ bản là không hề muốn hòa ly, chỉ là vì bị nàng giở trò khiêu khích nên sinh ra tức giận, rồi lại nghĩ ra mấy trò này để đối phó với nàng, muốn hãm hại đứa con này của nàng ư?

Nguyên Linh Chi lạnh lùng nở nụ cười: “Vũ Văn Phủ đã mời phụ vương mẫu phi đến đây để làm người làm chứng cũng tốt, để Vũ Văn Tranh ở trước mặt phụ vương mẫu phi đây, ký tên vào giấy ly hôn này đi vậy.”

Lời này thốt ra tựa như hòn đá ném xuống mặt hồ, tạo ra hàng ngàn con sóng dao động. Tỉnh vượng chấn động, vương phi sửng sốt, Phương Trinh Ngọc hoài nghi, cộng thêm đám người của Vũ Văn tộc không ngừng rối loạn như kiến bò trên chảo nóng, tất cả tạo thành một bức tranh hết sức sống động.

Mà trong bức tranh kia, duy chỉ có hai người vẫn bình chân như vại, yên lặng đến lạ lùng.

Vũ Văn Tranh nhìn đôi mắt của Nguyên Linh Chi giờ đây đang tràn ngập sự mạnh mẽ, trầm lắng mà trước giờ hắn vẫn chưa từng nhìn thấy. Nói một cách đúng đắn hơn, đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp nhìn thẳng vào mắt nàng, người phụ nữ hắn đã phải hao tốn biết bao nhiêu tâm tư mới có thể lấy về làm vợ. Nguyên Linh Chi không hề giật mình hay tránh né mà chỉ rất điềm tĩnh, nàng chẳng thiết tính toán hay so đo giữa nàng và Vũ Văn Tranh trong cuộc hôn nhân này là ai sai ai đúng. Hiện tại ngay giờ phút này, nàng chỉ muốn chấm dứt nó mà thôi.

“Nếu quận chúa đã quyết định như vậy, Vũ Văn Tranh cũng tự biết không nên ép buộc miễn cưỡng nữa.”

“Mời.” Nguyên Linh Chi khoát tay, ý mời hắn ký vào tờ giấy ly hôn đặt trên bàn.

Phương Trinh Ngọc hồi hộp đến mức trái tim gần như đang muốn văng ra khỏi lồng ngực. Mãi đến bây giờ, nàng mới công nhận sự thật rằng Nguyên Linh Chi đang thực sự muốn hòa ly, mà chuyện này chẳng phải chính là một chuyện đại hỷ đối với nàng hay sao. Nguyên Linh Chi hòa ly rồi, nàng sẽ có được cơ hội trở thành vợ của Vũ Văn Tranh, có thể cùng người đàn ông mà mình yêu thương sống bên nhau trọn đời, ngay cả đứa con mà nàng mang trong bụng, khi sinh ra cũng không phải bị người đời xem thường chỉ là con của vợ bé nữa. Vào thời khắc này, lần đầu tiên kể từ khi được sinh ra, trong lòng nàng thật sự xúc động, cảm thấy biết ơn Nguyên Linh Chi muôn phần.

Vũ Văn Tranh rũ mi đi tới trước bàn, hắn nhấc tay áo, ngón tay dài tinh tế nắm lấy cán bút.

“Khoan đã.”

“Chờ một chút.”

Tỉnh vương và Tĩnh Vương phi gần như đồng thanh lên tiếng.

Đầu bút của Vũ Văn Tranh chợt khựng lại, quay đầu nhìn về phía Nguyên Linh Chi. Nguyên Linh Chỉ nửa cười nửa không mà nhướng mày.

Tĩnh vương khi ấy cũng nhìn ra được là con gái mình đang thực sự nghiêm túc, chân mày không khỏi nhíu chặt trân trần nhìn nàng: “Con đã nghĩ kỹ rồi chứ?” Thời thế bây giờ, mặc dù phụ nữ hòa ly đã không còn là nỗi ô nhục gì giống như thời trước nữa, nhưng tuyệt đối cũng chẳng phải chuyện tốt lành chi cho kham. Hơn nữa, nàng còn nhỏ như vậy, tiến độ sau này phải tính làm sao đây?

“Ta không đồng ý.” Tĩnh Vương phi nói lớn, giọng nói sắc bén không gỉ bì kịp, trong mắt dấy lên nét hoảng loạn: “Nếu con còn coi ta là nương, thì con không được phép hòa ly.”

Phương Trinh Ngọc nghe những lời kia của Tĩnh Vương phi, tròng mắt liền ảm đạm, u tối. “Kể từ thời khắc người đưa Phương Trinh Ngọc kia vào làm quý thế, ta đã tự nói với lòng mình, ta sẽ không coi người là nương của ta nữa.” Nguyên Linh Chi nhìn thẳng vào đôi mắt của Tỉnh Vương phi, từng câu từng chữ thốt ra long trời lở đất, chấn động lòng người.

Tĩnh Vương phi bị sốc đến ngơ ngác, những người còn lại cũng đều kinh hoàng, chỉ có mỗi Vũ Văn Tranh bỗng nhiên cười lớn, đầu bút lông sắc bén cuối cùng cũng đặt xuống mặt giấy. Rốt cuộc hắn cũng đã ký tên, đóng cả con dấu, sau đó tự tay cầm lấy giấy ly hôn trao đến tận tay nàng.

Nguyên Linh Chi nhận lấy giấy ly hôn, khóe mi chợt đong đầy nước mắt, nụ cười trên môi lại xán lạn không ngờ. Dù cho nàng đã từng lạc lối, nhưng nàng thực sự vui mừng cho chính mình, rằng cuối cùng nàng cũng đã tìm lại được cái tôi đích thực của mình rồi.