Phượng Kinh Thiên

Chương 507: MONG MUỐN CỦA LƯƠNG PHI

Phố đèn lồng mười dặm, cả con đường sáng trưng như ban ngày, nam nữ già trẻ, du khách thư sinh,... dạo bước trên đường phố. Quả là một ngày hội Nguyên tiêu phồn hoa, rực rỡ, náo nhiệt. + Nương theo dòng người đông đúc về phía1trước, Trác Việt mặc một thân y phục anh tuấn hào hùng kiềm lòng không đặng mà cảm thán thành lời. “Tết Nguyên tiêu của Kinh thành mỗi năm lại càng phồn hoa náo nhiệt hơn, đây đều là vì bệ hạ anh minh mới có thể có8được phồn hoa hưng thịnh như ngày hôm nay.”

“Chuyện này còn cần nói à, dân chúng đều cảm tạ bệ hạ của chúng ta anh minh thần võ đấy. Trong dân gian có vô số vở kịch ca tụng sự anh minh thần võ của bệ hạ, đến2cả tác giả tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nước Đại Nguyên ta là Nhàn Bút, cũng đã viết một kịch bản về thiên nữ hạ phàm tạo phúc nhân gian cho gánh hát Ngọc Đường Xuân trong Kinh. Nghe nói qua một khoảng thời gian nữa sẽ4bắt đầu diễn.” Ngọc Thúy mặt mày hớn hở kể lại tin đồn mà nàng nghe được từ chỗ Tiểu Hoa Tử.

Tiểu Cao Tử ở bên cạnh dùng ánh mắt sắc bén chú ý đến cảnh vật xung quanh, chỉ sợ có người không mọc mắt đụng phải chủ tử. Nhưng cho dù như vậy, nghe lời kể Ngọc Thúy, trên mặt của hắn của lộ vẻ quang vinh, hắn tự hào vì bản thân có thể được hầu hạ cho một chủ tử như vậy.

Lời của Ngọc Thúy khiến cho sự hứng thú của mọi người càng vang dội.

Diệp Tuyết đi cạnh mọi người, một thân y phục rực rỡ toát ra khí thể hiên ngang, nhưng trên tay lại cầm đèn lồng thỏ ngọc không hề tương xứng với dáng vẻ của hắn. Diệp Tuyết cổ kiềm chế thân thể không lắc qua lắc lại, dào dạt đắc ý mà lên tiếng: “Kịch bản của Nhàn Bút công tử có là gì đâu chứ. Lần này trên đường về Kinh, bản công tử đã nghe nói Tuệ An thiện sự và Mai Thanh cư sĩ đều tán dương bệ hạ là thuộc ý trời đây.”

“Diệp An thiền sư và Mai Thanh cư sĩ đã nói vậy thật sao?” Trác Việt kích động nhìn về phía chủ tử được âm thầm bảo vệ ở chính giữa, trông có vẻ không những không hờn giận mà trái lại tâm trạng còn khá tốt, cũng nhịn không được mà tiếp lời. Ngay cả trí giả và đại học giả cũng nói bệ hạ thuộc về ý trời, thì trong thiên hạ này ai còn dám lên án thân phận nữ tử của chủ tử nữa chứ?

“Chuyện này là đương nhiên rồi, hi hi, chủ tử à, đến cả Tuệ An thiền sư và Mai Thanh cư sĩ đều nói người thuộc về ý trời đó!” Diệp Tuyết tranh công nhìn về Nguyên Vô Ưu vẫn luôn bình tĩnh. “Ừ, nghe thấy rồi.” Nguyên Vô Ưu thản nhiên trả lời.

Thấy dáng vẻ chẳng hề xúc động của nàng, sự hưng phấn của Diệp tuyết như bị dội một gáo nước lạnh, sắc mặt hắn xìu xuống, khe khẽ lầm bầm: “Chủ tử à, người có thể bố thí một chút phản ứng được không? Đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã vội.” Lúc mấy người bọn họ nghe được tin tức thì đều vui mừng chết đi được, chỉ có mỗi chủ tử là không chút động lòng.

Tiểu Cao Tử vẫn tập trung vào sự an nguy của chủ tử nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo của Diệp Tuyết, rất không vui mà ngoảnh đầu trùng hắn. Hắn ỷ vào việc bản thân được chủ tử cưng chiều nên đuôi đều vểnh lên trời rồi phải không? Ăn nói chẳng hề suy nghĩ, thế mà lại dám nói năng lỗ mãng với chủ tử?

Tiếp xúc với ánh mắt giết người của Tiểu Cao Tử, Diệp Tuyết chột dạ mà rụt đầu lại. Hắn tin tưởng, nếu không phải bây giờ đang ở ngoài cung, Tiểu Cao Tử nhất định không để hắn yên đâu. Thấy Diệp tướng quân và Cao công công bắt đầu cãi nhau, Trác Việt lén lút ngắm nhìn chủ tử dường như không hề phát hiện. Thế nhưng ngay lúc đang thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim nàng lại nhảy dựng lên. Không biết đằng trước đã xảy ra chuyện gì mà làm cho đám người trở nên chen chúc tranh giành, tiếng hoảng hốt nhất thời nổi lên bốn phía, khiến cho đội ngũ vốn có trật tự tức khắc hỗn loạn.

“Bảo vệ chủ tử.” Trác Việt còn chưa nói dứt lời thì đã bảo vệ Nguyên Vô Ưu ở phía sau mình. Diệp Tuyết vốn đang cầm lồng đèn thỏ ngọc thoắt cái cũng đứng bên cạnh Nguyên Vô Ưu, những người giả trang làm dân chúng ở xung quanh cũng tụ tập đề phòng trong nháy mắt, tạo thành một vòng tròn bảo vệ không một kẽ hở, đến cả Ngọc Thúy và Tiểu Cao Tử cũng nghiêm mặt lại. Nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào ở phía trước, Nguyên Vô Ưu nhíu mày lại: “Đi xem thử phía trước đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vâng.”

Thị vệ đi lên tìm hiểu nhanh chóng trở lại, sắc mặt có chút kỳ lạ mà bẩm báo tin tức dò xét được. Sau khi nghe thị vệ bẩm báo người gây ra rối loạn là ai, Nguyên Vô Ưu chau mày, sống lưng của những người khác cũng chợt lạnh toát, âm thầm đồng cảm với Thuận Thiên Phủ, thảo nào nha môn của Thuận Thiên Phủ không dám ngăn kiệu của người đó. Chỉ có điều, khà khà, ai mà biết được hôm nay bệ hạ sẽ có hứng cải trang đi tuần đâu?

Biển người đông đúc kỵ nhất là xảy ra chen lấn, chỉ cần hơi bất cẩn là sẽ xảy ra sự kiện giẫm đạp với quy mô lớn.

Cân nhắc đến việc người trong Kinh thành trên phố đèn lồng vào đêm Tết Nguyên tiêu sẽ đông hơn ngày thường, nên vào hai năm trước, bệ hạ đã ra lệnh cho Thuận Thiên Phủ, quy định trong thời gian bắt đầu từ lúc mặt trời lặn vào hôm Nguyên tiêu cho đến khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, ngoài xe đèn cỡ nhỏ để buôn bán đèn lồng, tất cả du khách đến đây để ngắm đèn, nhất định phải đi bộ, bất cứ xe ngựa và cỗ kiệu nào cũng không được bước vào phạm vi phố đèn lồng.

Nhưng bây giờ lại có người không chỉ ngồi kiệu đi vào, lại còn vì giành một chiếc xe đèn mà tranh chấp với người khác, hơn nữa còn cậy thế hiếp người. Xem ra, có vài người sống yên bình nhưng tâm không an phận rồi. Trong lúc Nguyên Vô Ưu nhíu mày, đám người chen lấn đã bắt đầu giảm bớt, nhưng do toàn bộ đều tập trung ở một nơi nên tạo thành ùn tắc giao thông nghiêm trọng.

Thấy người vây xem càng lúc càng nhiều, mà sắc mặt của chủ tử cũng đã sa sầm xuống, Trác Việt cẩn thận xin ý kiến: “Chủ tử, mạt tướng đi xử lý nhé?” “Đợi đã.” Nguyên Vô Ưu thấy tình hình không tính là quá nghiêm trọng, trái lại cũng không vội vã. “Vâng.” Trác Việt lui xuống một bước, sau đó lại mặc niệm cho Thuận Thiên Phủ lần nữa. Chủ tử nói đợi đã, là đợi cái gì? Tất nhiên là đợi xem hiệu suất làm việc của Thuận Thiên Phủ rồi. Nếu lần này Thuận Thiên Phủ làm việc không thông minh một chút, e rằng gánh không nổi hậu quả. Đợi khoảng chừng một lát, đã nghe thấy tiếng cồng chiêng vang lên, chỉ thấy một đội sai dịch mặc y phục nha môn của Thuận Thiên Phủ mang theo cồng chiêng mở đường vội vã chạy đến nơi xảy ra sự việc. “Tránh ra, tránh ra, nha môn làm việc.” Đợi một nhóm sai dịch bước đến, Nguyên Vô Ưu mới dặn dò: “Tiểu Cao Tử, ngươi đến xem xem.” “Vâng, chủ tử.” Tiểu Cao Tử hiển nhiên hiểu được ý của nàng, hắn cung kính nhận lệnh, sau đó nhanh chóng chen vào dòng người.

“Đến Vọng Giang các.” Hôm nay, Nguyên Vô Ưu vốn dĩ không dự định đến Vọng Giang Các, chỉ là nhất thời có hứng xuất cung đi dạo một chút mà thôi, bây giờ lại phải đến đó rồi.

Trong gian phòng hiện nay chuyên thuộc về Nguyên Vô Ưu này, Ngọc Thúy tự mình mở cửa sổ ra, nhưng không hề đối mặt với đường phố sầm uất náo nhiệt, mà là cảnh sông nước yên tĩnh trái ngược. Trong ngày hội đặc biệt hôm nay, không chỉ phố đèn lồng mười dặm phồn hoa lộng lẫy, thuyền hoa trong cảnh đêm trên sống cũng có phong cảnh khác biệt. Ngồi trên tháp mỹ nhân, Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng phe phẩy nắp trà, thần sắc có chút đăm chiêu. Thấy nàng thất thần, trong lòng những người đứng yên bên cạnh đều rất kinh ngạc, nhưng ngoại trừ Diệp Tuyết, thì ngoài mặt những người còn lại đều bình tĩnh không gợn sóng.

Diệp Tuyết thiếu kiên nhẫn suy nghĩ một lát, lập tức lên tiếng: “Có phải bệ hạ cảm thấy sự việc không thích hợp lắm?”

Nguyên Vô Ưu dừng lại động tác phẩy nắp trà, nhưng chưa có bất cứ hành động nào khác. Ngọc Túy lập tức bước lên cung kính nhận lấy nắp trà, sau đó buông mắt đứng sang một bên. Nàng biết mình thiếu một chút thông minh so với Ngọc Châu, nhưng hầu hạ bên người chủ tử bao nhiêu năm nay, người và chuyện đã từng tiếp xúc cũng đã huấn luyện nàng không thay đổi sắc mặt.

Nguyên Vô Ưu giương mắt nhìn lướt qua Diệp Tuyết, nhịn không được mà thở dài một tiếng, trực giác của đứa trẻ này ở một vài phương diện quả thật rất nhạy bén. Thấy nàng không lên tiếng, Diệp Tuyết cũng cười hì hì rồi gãi đầu: “Bệ hạ, có phải mạt tướng lại nói sai gì không?” Nhìn dáng vẻ ngây ngô của Diệp Tuyết, Trác Việt đã từng thấy được một mặt hung tàn khác của hắn cố gắng không trợn mắt xem thường.

Lúc này, Tiểu Cao Tử khom người bước vào, thấp giọng thì thầm bên tai Nguyên Vô Ưu.

Nguyên Vô Ưu nhướng mày, sắc mặt không nhìn rõ mừng giận, còn Tiểu Cao Tử cung kính lui sang một bên. Nguyên Vô Ưu nhắm mắt lại, bầu không khí thoải mái trong phòng thoắt cái trở nên trang nghiêm, những người ở đây đều buông mắt, ngay cả Diệp Tuyết cũng đều yên lặng.

Sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi nhất thời, khóe miệng Nguyên Vô Ưu khẽ cong lên: “Tuyên vào.” “Vâng.” Tiểu Cao Tử nghiệm mặt lui ra ngoài. Sau đó, hắn nhanh chóng dẫn hai người bước vào, Nhìn thấy nữ tử cao quý ngồi trên tháp, hai người bước vào đều hơi biến sắc, ánh mắt của người trước phức tạp khó hiểu, người sau lại là kinh ngạc bất an.

Nguyễn Trần Trân ngơ ngác dõi theo nữ tử tuyệt sắc ngồi trên tháp, trong lòng có chút mơ màng. Từ sau khi mẫu phi chuyển vào Vương Phủ của hoàng đệ, nàng cũng chưa từng đối mặt với Nhị hoàng tử như thế này. Hơn ba năm rồi, bây giờ gặp lại người đã từng thương yêu nàng, trong lòng nàng đột nhiên có chút hoảng hốt. Để vương cao cao tại thượng, khiến người ta không dám nhìn thẳng trước mắt còn là Nhị hoàng tỷ chăm sóc nàng, yêu thương nàng năm xưa không? Nàng thậm chí không dám suy nghĩ về câu trả lời.

Thấy mẹ con hai người sững sờ ở đó cả buổi không có phản ứng, Tiểu Cao Tử nhíu chặt mày, ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở. Hai người được nhắc nhở kinh sợ quỳ xuống: “Thần muội tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Nguyên Vô Ưu chậm rãi mở mắt, tầm nhìn lướt qua hai mẹ con trước mặt, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Nguyên Trân Trân, trong lòng có chút vui mừng. Vài năm không gặp, tiểu nữ ngây thơ khờ dại ngày xưa đã trở thành đại cô nương duyên dáng yêu cầu, chỉ là không biết, nàng còn giữ lại phần không tranh với đời kia không? “Lương phi cố ý gây ra động tĩnh vào ngày hôm nay, chính là vì muốn gặp cô?” Bị vạch trần mục đích, sắc mặt Lương phi có chút trắng bệch, thân hình đứng thẳng lại quỳ rạp xuống đất: “Bệ hạ anh minh.”

Nguyên Trân Trân ở bên cạnh nghe thấy mẫu phi hoàn toàn thừa nhận, nghĩ đến cử chỉ khác thường của mẫu phi hôm nay hóa ra là để gặp bệ hạ, nàng lập tức hít một ngụm khí lạnh, luôn miệng nói: “Xin bệ hạ khai ân, mọi chuyện của hôm nay đều là lỗi của thần muội.” Sức khỏe của mẫu phi đã bắt đầu suy yếu từ năm ngoái, những ngày trước đó không lâu cũng đều vượt qua trên giường, mấy ngày gần đây mới có chuyển biến tốt.

Hôm nay mẫu phi đột nhiên bảo nàng cùng bà xem lễ hội đèn lồng, không phải nàng không biết lệnh cấm của triều đình, xe ngựa cùng hiệu đều không được bước vào phố đèn lồng tối nay, nhưng sức khỏe của mẫu phi suy yếu, nàng quả thực không đành lòng mới không ngăn mẫu phi ngồi kiệu đi vào.

“Không liên quan đến Trấn Trân.” Lo sợ đứa con gái ngốc của mình lại nói ra gì nữa, Lương phi vội vã cắt lời nàng, còn quay đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng một cái, ra hiệu cho nàng câm miệng. “Mẫu phi...” Nguyên Trân Trân không biết làm sao mà quỳ cứng nhắc một chỗ.

Sắc mặt của Nguyên Vô Ưu không chút thay đổi mà nhìn hai mẹ con, không hề lên tiếng.

“Thiếp tự biết mình có tội, cam nguyện chịu phạt, chỉ là... tháng ngày của thiếp không còn nhiều, nhưng không thể yên lòng về hai người con của thiếp mới liều chết quấy rầy bệ hạ, chỉ mong bệ hạ nhân từ, chịu đồng ý với nguyện vọng của thiếp thân.” Nguyên Vô Ưu hơi nhíu mày. Khi nãy nàng nhìn lướt qua Lương phi, thấy sắc mặt của bà nhợt nhạt tiều tụy, quả thực suy yếu, nhưng nghe Lương phi nói, lại cẩn thận suy nghĩ, trong lòng nàng hơi kinh ngạc, thái độ của Lương phi trông có vẻ không được tốt lắm.

Điều này khiến nàng bỗng dưng nhớ lại năm trước, Tiểu Hoa Tử bẩm báo rằng Nghĩa Vương Phủ thường xuyên mời đại phu đến phủ, nàng đã bảo Tiểu Hoa Tử đến Thái Y Viện một chuyển để tìm hiểu tình hình. Sau đó, nàng được biết là Lương phi bị bệnh nhẹ, còn tưởng rằng Lương phi cũng ôm dã tâm ngu ngốc muốn gây sự chú ý với nàng giống dòng họ Nguyễn Thị. Bây giờ xem ra, có lẽ là nàng quá nhạy cảm rồi. Chỉ là, bây giờ Lương phi cố ý muốn gặp nàng, lại muốn cầu xin điều gì?