Hoài vương chợt ngừng lại: “Chỉ là cảm giác thôi sao?” Nếu như không có chứng cứ thực thì tất cả cảm giác chẳng qua cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.
Đào Dao có chút xấu hổ cúi đầu: “Nô tài vô năng, nô tài phải chăng nên điều tra sâu hơn?”
“Không cần đâu, ngươi chép những cái này thành một bản nữa rồi đưa đến Nhân Lãnh Cung cho Nguyên Vô Ưu.” Chuyện này hắn muốn để Nguyên Vô Ưu điều tra.
Nghe thấy mệnh lệnh của Hoài vương, Đào1Dao cũng chỉ ngẩn ra một chút rồi lập tức hồi phục tinh thần: “Vâng.”
Ánh mắt Hoài vương sáng lên, lại nói: “Chép thêm một bản, bí mật gửi cho Cố Lăng.”
“Vâng, nô tài tuân mệnh.” Đào Dao lặng lẽ lui ra ngoài.
Hoài vương lại lật xem thêm một lần nữa, trong lòng có chút hiếu kì. Rốt cuộc Nguyên Vô Ưu làm thế nào mà chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã khóa mục tiêu lên người Nhị hoàng tử và gia phả cơ chứ? Chẳng lẽ… vụ đốt8cháy sạch Nguyệt Thanh Cung quả thật là Nhị hoàng tử làm sao?
Có điều chuyện này có khả năng không? Một người mới có mười hai tuổi… Sắc mặt Hoài vương nghiêm lại, lạnh lùng cười khẩy.
Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Trước đây Nguyên Hạo Thiên giết huynh diệt huynh đoạt hoàng quyền, giết vợ diệt tộc thu hoàng quyền thì đứa con trai mười hai tuổi của hắn tuổi còn nhỏ đã có thể phóng hỏa đốt Nguyệt Thanh Cung, thì có gì đáng để kinh ngạc cơ chứ?
Huống2hồ - Nguyên Vô Ưu chẳng phải cũng chỉ mới mười hai tuổi thôi sao? Thân ở lãnh cung còn có thể làm mưa làm gió như thế...
Câu nói “vô tình nhất là nhà đế vương” căn bản không đủ để lột tả sự tàn khốc trong nhà đế vương. Trong nhà đế vương, chỉ có hoàng quyền mới là chí cao vô thượng, vợ chồng, phụ tử, phụ nữ (*), huynh đệ, tỷ muội đều là kẻ địch.
(*) Phụ nữ: bố và con gái.
Hắn ta ngược lại muốn xem xem,4nếu thật sự là như vậy thì Nguyên Hạo Thiên sẽ làm thế nào? Sẽ giết chết đứa con trai trò giỏi hơn thầy này hay là… sẽ khen thưởng đây?
Ha… ha ha, thật là một chuyện thú vị đáng để chờ mong, không phải sao?
…
Chân trời xuất hiện ánh nắng ban mai trắng như ngọc trai, đêm đen dần bị thay thế.
Nguyên Vô Ưu nửa cười, nửa không ngồi trên giường đùa giỡn cuốn sách trong tay. Đêm qua có khách đến mà nàng lại không đứng lên đón khách, quả thật là đã thất lễ rồi.
Trên chiếc giường nhỏ đối diện, Ngọc Châu vừa mở mắt đã theo bản năng nhìn về phía giường của Nguyên Vô Ưu, nhưng khi nhìn thấy nàng đang khoác áo ngồi trên giường thì kinh ngạc lập tức xuống giường mặc quần áo.
Ngọc Châu lại đẩy đẩy Ngọc Thúy đang ngủ. Ngọc Thúy dụi dụi đôi mắt nhập nhèm. Khi nhìn thấy Nguyên Vô Ưu khoác áo ngồi trên giường, cơn buồn ngủ liền biến mất không còn dấu vết, nàng ta cũng lập tức mặc quần áo chỉnh tề.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, sắc trời đã sáng hẳn, chuyển từ màu ngọc trai sang màu cát vàng rồi lại từ màu cát vàng chuyển thành màu đỏ nhạt.
Ngọc Thúy mở của sổ nhìn vầng hồng, vui mừng nói: “Công chúa, hôm nay có mặt trời mọc.”
Ngọc Châu cười nói: “Hôm nay quả thật là một ngày đẹp trời. Ngọc Thúy, chúng ta đem chăn đệm ra ngoài phơi nắng đi.”
Nguyên Vô Ưu bước đến trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời. Thời tiết hôm nay quả thực vô cùng tốt nhưng tâm trạng nàng lại có chút u ám.
Nàng đã đoán trước được trong tay Hoài vương ngoại trừ thứ có thể đặc xá ra thì chắc chắn còn có thế lực ngầm bảo vệ tính mạng khác nữa, điều này nàng cũng đã chứng thực được sau khi thăm dò Cố thái phi.
Nguyên Hạo Thiên chắc hẳn có nghi ngờ, nhưng Hoài vương cũng giống như nàng không hề dùng đến những thứ này. Hơn nữa, Hoài vương thân thể yếu ớt nhiều bệnh, Cố thái phi thì đang bị khống chế trong tay hắn. Mười năm nay, Nguyên Hạo Thiên đều dùng toàn bộ tâm lực để diệt trừ tận gốc tộc Lưu thị rồi, vả lại Nguyên Hạo Thiên cũng không biết chắc rốt cuộc tiên đế đã giao nó cho ai, Thất vương hay Tam vương đã bỏ trốn khỏi kinh thành ngày trước đều có khả năng. Vì thế, tất nhiên hắn cũng không có cách nào xử lí vấn đề này.
Năm năm nàng bị nhốt trong lãnh cung, quả thật đã vắt óc suy nghĩ, tính toán cân nhắc trong lòng vô số lần.
Thực tế cũng chứng minh, nàng không hề sai, nhưng mà...
Nhìn những ánh nắng rực rỡ nhưng lưng Nguyên Vô Ưu lại rét run. Trải qua buổi tối hôm qua, nàng phát hiện ra bản thân lại phạm phải một sai lầm không nên phạm phải.
Nàng ngàn tính vạn tính nhưng lại không nâng cao tính cảnh giác an toàn của mình lên đến mức cao nhất. Cứ tưởng rằng là lãnh cung, tưởng rằng bản thân trốn ở góc tối thần không biết, quỷ không hay nên có thể kê cao gối mà ngủ!
Ngày hôm qua, nếu như không phải Hoài vương phái người đến đưa tin cho nàng mà là đến ám sát nàng vậy thì nàng của giây phút này chỉ e không có cách nào đứng đây ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp của bầu trời nữa.
Từ ngày vào đông khó có được một ngày trời nắng, Ngọc Châu, Ngọc Thúy đem chăn đệm, quần áo trong phòng ra sân, cái gì cần giặt thì giặt, cái gì cần phơi thì phơi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn công chúa ngồi phơi nắng, chăm chú đọc sách dưới mái hiên.
Nguyên Vô Ưu xem kĩ những tư liệu mà Hoài vương đưa tới. Mãi cho đến khi lật tới trang cuối, nàng từ từ gấp cuốn sách trong tay lại, thong thả nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vụ án Nguyệt Thanh Cung bị cháy, trong lòng nàng đã hiểu rõ ràng, bây giờ chỉ còn thiếu bước cuối cùng, đưa chứng cứ ra thôi.
Hành động của Cố Lăng nhanh hơn so với dự tính của nàng, phương hướng điều tra cũng dần tiếp cận vụ án, chỉ cần cho hắn thêm khoảng thời gian ba ngày nữa, hắn chắc chắn sẽ phá được án.
Dù chưa gặp mặt, nhưng sự thông minh tài trí của người này lại không phụ sự suy tính của nàng.
Thật ra cho dù nàng đi trước một bước vạch trần chân tướng, đối với Cố Lăng mà nói không những không có ảnh hưởng gì, ngược lại e là thanh danh của hắn sẽ càng vang dội hơn. Nàng nói sự thật với Hoài vương, Hoài vương chắc chắn sẽ âm thầm nói cho Cố Lăng, chỉ là chuyển lời thêm một lần mà thôi. Đến lúc đó chắc trong lòng Cố Lăng sẽ rất khó chịu.
Nghĩ đến chân tướng ẩn sau vụ án hỏa hoạn này, ánh mắt Nguyên Vô Ưu chợt ngơ ngẩn, gia đình đế vương đúng là vô tình nhất!
Năm thứ năm Khánh Đế, Nguyên Mộng Trân bởi vì đắc tội với Nguyên Vô Ưu trước đây, bị Lưu Thị Oánh Hoa vì lập uy mà giết gà dọa khỉ, Ngọc phi không thể không đem Nguyên Mộng Trân năm tuổi ra ngoài cung, tạm thời ở trong Sử gia... Nói đến nguyên nhân chết thật sự của Nguyên Mộng Trân thì phải truy về nguồn cơn câu chuyện, biết bao nhiêu khúc mắc với cơ thể này của nàng. Đương nhiên, việc tạo nên bi kịch này thì không liên quan đến nàng.
Nhắc đến Sử gia, nàng không thể không bội phục thế lực ngầm trong tay Hoài vương, đến cả những chuyện cũ xưa kia của Sử gia đều có thể nhanh chóng điều tra ra trong vài ngày ngắn ngủi, chẳng trách Nguyên Hạo Thiên mãi vẫn chưa từ bỏ việc điều tra sự tồn tại của thế lực ngầm này...
“Công chúa, Tiểu Hoa Tử công công mang cơm đến rồi.”
Nguyên Vô Ưu bừng tỉnh, nhìn Tiểu Hoa Tử đang đi về phía nàng, lại nhắm mắt lần nữa nhìn ánh nắng rực rỡ trên đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, không biết thế giới bên ngoài bức tường cung này có gì khác với tưởng tưởng của nàng không?
...
Mới sáng sớm, lúc người hầu gác cửa mở cửa lớn Liêu phủ ra nhìn thấy một cái hộp gỗ màu đen đặt trước cửa, phía trên dán một hàng chữ: thân gửi Cố Lăng.
Người hầu nhìn trái phải trước sau xem có phát hiện ra ai không, rồi không dám lười biếng, vội vàng nhặt cái hộp gỗ trên đất lên, nhanh chóng đi bẩm báo.
Nghe thấy người hầu gác cổng báo lại, quản gia Liêu phủ đích thân dẫn hắn đến nơi ở của Cố Lăng.
Nghe quản gia giải thích rõ vì sao đến, ánh mắt của Cố Lăng chuyển đến chiếc hộp gỗ nằm trên bàn, chỉ liếc qua, trong lòng hắn âm thầm thất vọng, hộp gỗ thật sự quá bình thường, chữ viết trên đó cũng rất đúng quy củ, rõ ràng người đưa hộp đến cho hắn không muốn hắn biết người đó là ai?
Sự sắp đặt hết sức cẩn thận như vậy, hắn có muốn tìm hiểu cũng không tìm hiểu được.
Để đám người quản gia lui ra, Cố Lăng mở hộp gỗ ra, nhìn rõ vật bên trong, ánh mắt Cố Lăng thoáng đông cứng.