Phượng Kinh Thiên

Chương 498: THƯƠNG LƯỢNG ĐỂ LẤY DA CỦA HỔ DỮ

Nếu như nói khung cảnh vừa chiêm ngưỡng khi nãy là chốn bồng lai tiên cảnh trên chín tầng mây, thì phong cảnh xung quanh đang dần hé lộ trước mắt theo từng bước chân của nàng phải khiến cho một Nguyên Vô Ưu rũ áo

phong sương, chẳng màng đến bụi trần nhân gian này đây phải bừng tỉnh. Kiến trúc tráng lệ khí thể sừng sững trước mắt nàng, bất luận là bố trí hay phong cảnh, thậm chí1đến mức độ xa hoa cùng diễm lệ cũng không chút thua kém Vô Ưu Cung của nàng một phân một li nào, rất nhiều cung điện hoàng cung cũng chẳng có được sự gần gũi với đất mẹ như vậy.

Non nước bao quanh, cung điện nguy nga vững chãi, mảnh đất mà giờ đây nàng đang đặt chân lên, còn rộng lớn mênh mông hơn cả giao trường cấm vệ quân của nàng.

Mảnh đất này không hề gắn những8viên ngọc bích quý hiếm như trong cung điện. Nơi đây với hoàng cung giống như hai cá thể tách biệt, được quy hoạch thành những bờ ruộng ngang dọc bắt mắt, có thể trồng trọt cả lúa và rau quả, ao hồ trong veo thấy rõ đáy, dưới hồ từng đàn cá bơi lội nô đùa thoả thích, bên bờ hồ, có cả gà, vịt ngỗng, chó... từng mảnh ghép hoàn hảo tuần tự, tạo nên nét phong cảnh2nồng đậm hơi thở của thiên nhiên giữa chốn phàm tục khiển cho nơi này thực sự đã trở thành Thể Ngoại Đào Nguyên*, một nơi hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài.

(*) Thể Ngoại Đào Nguyên: là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách. Nhìn nét mặt miên man thất thần của nàng, ý cười bên khoé môi của4Chu Thanh Sắc lại thêm sâu sắc. Nàng ấy mặc dù chẳng nói một lời nào, nhưng hắn biết rõ, nơi đây đã đánh cắp linh hồn nàng, nàng yêu thích nơi này, hệt như hắn luôn xem chốn này là miền đất hưởng lạc của chính mình, nàng cũng vậy.

Vinh hoa phú quý ở nhân gian này, bất quá cũng chỉ như phù vân, gió thoảng mây bay. Hắn chưa từng tham luyến cũng chẳng thiết vướng bận hay trầm luân và hắn tin chắc rằng nàng cũng giống như hắn, thiết tha và ham muốn sự an lạc, vui vẻ ở đây biết bao.

Thật lâu sau, Nguyên Vô Ưu mới lặng lẽ hít thở thật sâu, xoay người nhìn thẳng vào người từ nãy đến giờ vẫn không hề rời mắt khỏi hình bóng phản chiếu của nàng, sau đó nàng nói một cách chân thành: “Ta rất thích nơi này, cảm ơn ngươi đã mang ta đến đây.”

Chu Thanh Sắc không nói gì, chỉ nở nụ cười ngắm nhìn nàng.

Mi mắt của Nguyên Vô Ưu hết hạ xuống rồi lại nhấc lên, nhìn vào đôi mắt kia của hắn, không có sự né tránh của ngày xưa.

“Ta tự cho bản thân thời gian là một tháng.” Phản ứng đầu tiên của Chu Thanh sắc khi nghe thấy là đôi mắt liền loé lên, nhưng sau đó ý cười trên môi cũng từ từ phai dần, bờ môi hơi cong lên khẽ mím chặt lại, đôi đồng tử sâu thẳm đen láy như khoá chặt lên người nàng. Hắn hiểu rõ ý tứ của nàng, nàng đã nghe theo ước nguyện của hắn mà cho hắn một cơ hội, nhưng cũng là cơ hội duy nhất, kết quả ra sao, có trời mới biết.

Nguyên Vô Ưu vẫn nhìn hắn không rời mắt, không bỏ lỡ một diễn biến cảm xúc nào trên khuôn mặt hắn. Nàng nghênh đón ánh nhìn từ hắn, đôi mắt vẫn không chút lay động, dường như câu nói khi nãy của nàng chỉ là một câu nói qua loa hời hợt, một câu nói hết sức bình thường mà thôi.

Chu Thanh Sắc nhìn nàng thật lâu, sau đó thật tự nhiên dời mắt nhìn về phía trước.

Một lúc sau, khoé môi hắn lại nhếch lên, chỉ thốt ra một chữ: “Được.” Đã không thể cho phép việc nàng ấy coi thường mình, thì hắn cũng muốn biết rằng đến thời khắc cuối cùng ấy, hắn sẽ thắng hay thua đây.

Nguyên Vô Ưu khẽ mấp máy môi, muốn nói gì đó rồi lại đột nhiên cảm thấy không có gì để nói nữa, chỉ còn biết học theo dáng vẻ kia của hắn, đưa ánh mắt bồi hồi nhìn về phía xa xa.

Hắn vì nàng mà hao tâm tổn trí đến nhường nào, nàng đều biết rõ hết thảy, nhưng trước khi đến đây, nàng không hề nghĩ đến chuyện phải đối mặt với nó. Điều này cần thiết sao, tình cảm xuất phát từ phía hắn, thì có liên can chi đến nàng?

Thế nhưng giờ đây, nàng biết, hắn muốn nàng phải đối mặt, muốn nàng phải lựa chọn.

Là vì có sự cảm kích chợt nảy sinh lan tỏa trong tim cũng đúng, hay vì sự rung động cũng đúng, nói sẽ cho hắn một cơ hội, đây chính là câu trả lời duy nhất mà nàng có thể cho hắn.

Bởi vì sự cảm kích và xúc động mà bỗng trở nên kích động dễ dãi cho phép bản thân gửi gắm đi lời hẹn ước, đấy đâu phải là nàng. Không thể không nói, Chu Thanh Sắc rất hiểu năng, mà nàng thực sự cũng đã rung động, thế nên mới định trước một giao hẹn kéo dài một tháng này. Cho dù đó là quyết định mà nàng cho rằng là xuất phát từ sự rung động nhưng đối với hắn mà nói, đấy vĩnh viễn chẳng phải là đáp án mà hắn mong muốn.

Nàng chưa bao giờ xem hắn là một ô dù bảo vệ thực thụ mà không tồn tại bất kì tính uy hiếp nào, vào thời điểm hắn bắt đầu dụng tâm tính kế, nàng cũng chẳng hề tỏ thái độ phản cảm, nhưng cũng không thể làm thinh hay tiếp tục thờ ơ được nữa. Đương nhiên, không kiêng dè không có nghĩa là nàng không ý thức được sự đe doạ.

Sự nhạy bén của Chu Thanh Sắc được bao bọc lại bởi sự ôn nhu và dịu dàng. Điều này không phải giả tạo hay diễn kịch mà xuất phát từ sự lạnh nhạt, khinh thường ngâm trong xương tuỷ của hắn, tựa như một vị thần Phật cao cao tại thượng, ôm lòng oán trời thương người đối với chúng sinh, đồng thời khi nhìn thấy họ phải chịu đau thương khổ ải cũng chỉ trân trần mắt mà nhìn, hững hờ vô tâm.

Thế nên cho dù hắn có hung hăng áp bức người, thì cũng vẫn sẽ mang bộ dạng vui sướng đắc ý, thanh nhã thong dong. Một người như hắn, quả thực là sự kết hợp hoàn hảo, cảnh đẹp ý vui, đến nỗi khiến nàng phải khâm phục và thật lòng kính trọng. Nhưng mà... Nguyên Vô Ưu phóng tầm mắt về phía chân trời, ánh mắt dần phân tán phiêu diêu! Nàng có thể đối mặt với rất nhiều chuyện, nhưng liệu nàng có thể đối mặt với một trái tim chằng chịt vết thương sâu hoắm vẫn rỉ máu, vô phương cứu chữa của chính mình hay không đây?

Nước Đại Nguyên. Hoàng hôn đổ xuống, nắng dần khuất lưng đồi, ánh đèn hoa xinh đẹp vừa sáng, màn đêm liền kéo đến chốn Kinh thành.

Trong một sương phòng thanh nhã nào đó được bí mật xây nên ở lầu hai, thần sắc người bí ẩn không biết đang nghĩ gì, tay sờ nhẹ vào cán của chiếc quạt xanh ngọc trong tay, có một cô gái vận y phục màu đen chỉnh tể tươm tất đang đứng sau lưng nàng ta, âm thầm quan sát nàng.

Mãi đến chung trà thứ ba, bên ngoài sương phòng yên ắng mới bắt đầu có động tĩnh.

Nguyên Linh Chi nhưởng cao cặp lông mày đang nhíu chặt, xoè quạt ra vẫy nhẹ, động tác phong nhã quý tộc tựa như một công tử nhà quan. Cửa phòng được nhẹ đẩy ra, cô gái mặc y phục đen kia khẽ nâng mắt lên nhìn, sau đó rất nhanh liền cụp mắt xuống, cung kính nghiêm cẩn. Nguyên Linh Chi cau mày âm thầm quan sát người vừa tiến vào, đây chẳng phải là Đệ Ngũ Chiếu danh bất hư truyền trong thiên hạ, nắm quyền của gia tộc Đệ Ngũ hay sao? Trước thời khắc cuối cùng, khi nàng quyết định sẽ ném cành ô liu* về phía hắn, đương nhiên nàng phải nghiên cứu thật kỹ đối tượng kia một phen, trong đầu cũng có một vài khái niệm trừu tượng về hắn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người rồi, mới phát hiện Đệ Ngũ Chiếu vẫn khiến nàng phải bất ngờ.

(*) Cành ô liu: theo Kinh Thánh, cành ô liu tượng trưng cho hòa bình.

Ban đầu, nàng cứ ngỡ sẽ nhìn thấy một nam nhân quái đản, toàn thân mang ám khí cùng u ám nồng đậm, thế nhưng người này, lại là một vị công tử quý tộc xuất chúng, lại còn mang một chút gì đó như

bỡn cợt, ngông cuồng. Đệ Ngũ Chiểu thấu hết vào tầm mắt từng cử chỉ của những người trong phòng, nụ cười bên khoé môi ngày một rõ rệt, lại lặng lẽ xuất hiện chút gian nịnh ngoài ý muốn, ngữ khí vẫn thật

chính trực nghiêm túc: “Sớm biết Vũ Văn phu nhân có sắc đẹp kinh tâm động phách như thế này, Đệ Ngũ Chiếu chắc chắn sẽ không để

một mỹ nhân như người phải phí hoài công sức mời tới mời lui mới đến thế này đâu.”

Không khí trong căn phòng bởi vì câu nói ấy của Đệ Ngũ mà trong chốc lát trở nên khó xử nặng nề, nhưng rất nhanh sau đó, đã có người lên tiếng. “Đệ Ngũ công tử xin tự trọng.” Không cần phải nói, thị

nữ đứng bên cạnh cô gái áo đen đã ngẩng cao đầu, con ngươi nhìn thẳng vào Đệ Ngũ Chiếu, không hài lòng lên tiếng. Nguyên Linh Chi hơi chau mày, không hề lên tiếng trách móc thị nữ của mình, nàng híp

mắt nhìn Đệ Ngũ Chiểu. Hắn dường như chẳng hề để tâm đến những lời nhắc nhở của thị nữ kia, lại càng chẳng biết lịch sự hay khách khí mà ngồi xuống kê bên nàng. Nàng là phu nhân của Vũ Văn Thanh, điều đó không sai, nàng cũng biết rõ hắn ta có thù hằn với Vũ Văn gia, nhưng Nguyên Linh Chi nàng đây, không chỉ là Vũ Văn phu nhân, mà còn là quận chúa của hoàng tộc, hắn chí ít cũng không nên quá láo xược ngông cuồng. Hơn nữa, nơi này còn chính là Kinh thành ngay dưới chân thiên tử.

“Đệ Ngũ Chiếu công tử trước giờ luôn không câu nệ tiểu tiết như vậy sao?”

Không câu nệ tiểu tiết ư? Chân mày Đệ Ngũ Chiểu khẽ động, đôi mắt liếc nhìn nữ tử bên cạnh mình, cười như không cười mà vươn tay muốn chạm vào chiếc cằm kia của Nguyên Linh Chi. Nàng bỗng giật

mình, đáy mắt lóe lên sự tức giận.

“Hỗn xược, Đệ Ngũ Chiểu, gan của ngươi cũng thật lớn.”

Bàn tay vươn ra của Đệ Ngũ Chiểu rơi xuống giữa khoảng trống.

Nghe thấy lời chửi rủa giận dữ của nàng ta, Đệ Ngũ Chiếu đột nhiên lại mỉm cười, tiếng cười không chút đè nén mỗi lúc một lớn dần.

“Ngươi...” Nguyên Linh Chi siết chặt chiếc quạt trong tay. Nếu không phải vì nàng đang cật lực kiềm chế thì thời khắc này nàng thật sự đã sớm phất tay áo dứt khoát bỏ đi rồi, nhưng như vậy thì không được, khó khăn lắm Đệ Ngũ Chiểu mới chịu đến gặp nàng, nàng không thể cứ như vậy mà dễ dàng lùi bước được. “Các ngươi ra ngoài đi.” Nàng đột nhiên ra lệnh. Cô gái mặc trang phục đen liền âm thầm lui xuống, nhưng thị nữ bên cạnh vẫn cảm thấy rất bất an, nàng ta thấp thỏm nói: “Quận chúa...”

“Ra ngoài.” “Tuân lệnh.” Thị nữ kia muốn nói rồi lại thôi, đưa mắt nhìn chủ tử nhà mình rồi khom người ra ngoài. Trong sương phòng, giờ chỉ còn lại hai người Nguyên Linh Chi và Đệ Ngũ Chiếu. Nguyên Linh Chi nhìn Đệ Ngũ Chiếu vẫn hỗn xược cười đến quên trời quên đất mất một lúc lâu, mãi đến khi giọng cười cợt kia mỗi lúc một nhỏ đi, nàng khi ấy mới nhẹ nhàng thả lỏng, vẫn may khi nãy nàng chưa bỏ đi.

“Đệ Ngũ công tử không cần phải cố ý bày ra bộ dạng này. Công tử đã bằng lòng đến gặp bốn quận chúa rồi thì chắc hẳn trong lòng cũng đã tự có chủ ý riêng. Bổn quận chúa có lòng, công tử đây có ý, hà cớ gì

phải tốn công thăm dò nhau?”

Đệ Ngũ Chiếu tuy rằng không còn cười ra tiếng, nhưng ý cười vẫn chưa hề phai đi. Nghe những lời nàng ta nói, hắn cũng không sốt ruột đáp lời mà thong thả ung dung cầm lấy ấm trà đặt trên bàn, tự rót cho mình một cốc rồi nhẹ nhàng hợp một ngụm. Thấy hắn không lên tiếng, Nguyên Linh Chi tiếp tục nói: “Đương nhiên, bổn quận chúa cũng hiểu là công tử đây vẫn chưa yên tâm, dù sao thì bổn quận chúa cũng là phu nhân của Vũ Văn Tranh.”

“Nếu phu nhân đã biết vậy, tại sao vẫn muốn như thế này? Một kẻ mà đến phu quân của mình cũng có thể quay lưng phản bội rồi vứt bỏ, bổn công tử lấy đâu ra yên tâm để thương lượng với phu nhân được đây?” “Ngươi.” Sắc mặt Nguyên Linh Chi bắt đầu trở nên khó coi.

Đệ Ngũ Chiếu dường như chẳng chút để tâm đến sắc mặt mỗi lúc một tồi tệ hơn của nàng ta, hắn vẫn giữ nụ cười kia nhìn Nguyên Linh Chi không rời.

Nguyên Linh Chi khi ấy mới ngầm hiểu ra, hàng loạt những hành động khi nãy của Đệ Ngũ Chiếu, không phải là đang đóng giả một con quỷ đói háo sắc để thăm dò nàng, mà là... ngầm ý chế giễu nàng. Sau khi nghĩ đến đó, gương

mặt nàng không kiềm chế được mà lúc xanh lúc trắng, không thể tin được trợn mắt nhìn Đệ Ngũ Chiểu. “Xem ra phu nhân cũng là một người sáng suốt, hợp tác với Vũ Văn phu nhân, chi bằng đi hợp tác với người hầu của mình, phu nhân thấy thế có phải không?” Ánh mắt Đệ Ngũ Chiếu tiếp tục lởn vởn, đảo đi đảo lại trên người nàng, ánh mắt luân chuyển nhịp nhàng, không chút che giấu ý đồ dơ bẩn của hắn dành cho nàng. “Ngươi... ngươi... ngươi... tên hèn hạ bỉ ổi... ngươi chớ quên ta là ai?” Ngón tay của Nguyễn Linh Chi run rẩy chỉ thẳng vào hắn, dường như không thể tin được người đàn ông quần áo chỉn chu phong nhã trước mắt mình lại là một kẻ như vậy. Đệ Ngũ Chiểu nào có để ý đến bộ dạng phẫn nộ bừng bừng kia của nàng, lời nói ra khiến Nguyên Linh Chi toàn thân phải phát lạnh mà run rẩy.

“Trước lúc nàng vẫn chưa trở thành người của ta, ta chỉ cần biết nàng là phu nhân của Vũ Văn Thanh thôi là đã đủ rồi.”

“Ngươi thật to gan.” Phải nói rằng, Nguyên Linh Chi chưa từng trải qua sự nhục nhã như thế này bao giờ. Nàng ta đứng thẳng dậy, hung hăng vung mạnh nắm tay, muốn lập tức đánh chết người đàn ông gian ác này, thế nhưng kết quả lại không thể như nàng ta mong muốn, Đệ Ngũ Chiểu giữ chặt lấy tay nàng, lạnh lùng nhìn nàng, lại nói thêm những câu không chút khách khí.

“Muốn đoạt được thứ gì, thì ắt phải hy sinh trước đã, đạo lí này một đứa trẻ cũng hiểu cơ mà, không lẽ phu nhân lại không hiểu ư?”

“Buông ta ra. Đệ Ngũ Chiểu, bổn công chúa là quận chúa Linh Chi do chính Thánh Nguyễn hoàng hậu đã phong tước.” Nguyên Linh Chi nghiến chặt răng, từng câu từng chữ thốt ra phẫn nộ cùng cực. Đệ Ngũ Chiếu cũng chiều theo ý nàng ta mà buông tay, hắn đứng dậy, sửa lại y phục của mình sau đó lại mỉa mai mà nhìn Nguyên Linh Chi: “Nếu phu nhân vẫn còn chưa suy nghĩ kỹ lưỡng về việc hợp tác với gia tộc Đệ Ngũ của ta, vậy thì tại hạ xin cáo từ!”

một ngày, giờ này ngày mai, ta sẽ ở đây cung kính chờ đợi phu nhân.” “Ngươi mau cút ngay cho ta.” Nguyên Linh Chi toàn thân run lẩy bẩy, cầm lấy tách trà ném mạnh về phía hắn, chiếc cốc va chạm xuống mặt đất vỡ tan tành. Đệ Ngũ Chiểu không thèm liếc nhìn những mãnh sứ vỡ nát ở phía trước hắn, ngông cuồng cười lớn rồi đi ra ngoài.

Thân thể của Nguyễn Linh Chi loạng choạng choáng váng, mười đầu ngón tay trắng bệch níu chặt lấy mép bàn, nàng dần dần khuy ngã xuống đất, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Nàng biết hợp tác với Đệ Ngũ Chiếu chẳng khác nào đi thương lượng với hổ dữ, thế nhưng ngoại trừ việc phải thương lượng với hổ ra, thì nàng chẳng còn con đường nào khác để đi nữa rồi. Yêu cầu mà Đệ Ngũ Chiểu đề ra, trước khi đến đây nàng thật sự chưa hề chuẩn bị sẵn chút tâm lý nào hay sao? Không phải, nàng có chứ, sau khi biết được mối thù hằn giữa Vũ Văn Tranh và Đệ Ngũ Chiểu, trong lòng nàng đích thực đã vô cùng rõ ràng, đối với Đệ Ngũ Chiểu mà nói, ngoài chuyện ngủ với nàng ra, thì còn chuyện gì khác khiến Vũ Văn Tranh phải nhục nhã đến chết nữa hay không?

Không có chuyện nào khác nữa, nàng biết rõ chứ, thế nhưng nàng vẫn một mực cho rằng Đệ Ngũ Chiểu sẽ không thể to gan đến vậy. Nàng là phu nhân của Vũ Văn Thanh, không những thể còn là quận chúa hoàng thất, thế nên nàng đến đây, không phải là vì Vũ Văn Tranh, càng không phải vì Vũ Văn gia, mà là vì Tĩnh Vương Phủ.

Chỉ cần Tĩnh Vương Phủ bình an vô sự, nàng mới có thể là quận chúa hoàng thất, còn nếu không...

Đệ Ngũ Chiểu, sao hắn dám... dám to gan sỉ nhục nàng? Hắn dựa vào cái gì kia chứ?