Phượng Kinh Thiên

Chương 494: ĐÀO HOA CÔ NƯƠNG

Những gì xảy ra trong đại sảnh đều được truyền lại rất chi tiết qua bức bình phong ngăn cách bằng gỗ lim sát vách trong sảnh.

Trên ghế chủ vị rộng rãi là Nguyên Vô Ưu đang giả trang thành một người đàn ông.

Trường bào bằng gấm với hoa văn chìm1màu vàng kim, trầm làm bằng bạch ngọc, bộ nam trang đơn giản mặc lên cơ thể tuyệt mỹ của nàng lại tăng thêm vẻ xinh đẹp, tôn quý, rung động lòng người. Tiểu Hoa tử đứng cạnh nàng đang cố tỏ ra bình tĩnh, làm như không nghe thấy tiếng8khóc cực kỳ bị ai truyền từ trong đại sảnh ra.

Tính theo thứ tự từ chiếc ghế kế bên cửa sổ là Văn Vô Hà sau đó đến Đệ Ngũ Chiểu. Văn Vô Hà thu hồi lại tầm mắt, thần sắc còn xem như bình tĩnh.

Nguyên Vô Ưu không tiếng động2đặt ly trà được khắc hình hoa mẫu đơn uốn lượn trong tay xuống.

Chỉ là một tiếng động rất khẽ nhưng lại làm mọi người ngồi đây chú ý, Văn Vô Hà cùng Đệ Ngũ Chiểu đều khẽ ngẩng đầu lên. “Cả một đời tầm thường, nửa đời lại đi tranh4công đoạt lợi, tranh quyền háo thắng? Đến cùng thì chuyện này là thế nào? Thông minh đã khó, hồ đồ càng khó hơn, bởi vậy mới có sự chọn lựa. Lúc chọn lựa con đường sau này, không biết rằng hết thảy trách nhiệm đều gắn liền với sự lựa chọn của bản thân, là tốt hay xấu, là khổ hay sướng, đều phải thừa nhận lấy.”

Nói đến đây, Nguyễn Vô Ưu dừng lại mấy giây, mới lạnh nhạt nói tiếp: “Thật ra, nếu như có thể hổ đồ, vẫn là nên hồ đồ một chút mới tốt, không thể coi như mất đi, mà cũng chẳng phải như có được, vừa bước đi vừa vui vẻ thể mới coi như là nhân sinh. A Chiếu.”

Đệ Ngũ Chiểu ngẩng đầu, sau đó lại lập tức cúi xuống, kính cẩn đứng dậy khom lưng. Nguyên Vô Ưu tùy ý phất tay chặn lại lời nói của hắn. “Cô chỉ bàn luận một chút, không ra lệnh gì cả, ngươi không cần tỏ rõ thái độ.” Đệ Ngũ Chiểu há to miệng, cổ họng nghẹn cứng làm hắn đau đớn không thôi, cũng khiến cho hắn không có cách nào lên tiếng được. Hắn hít sâu vài lần mới miễn cưỡng lên tiếng: “... Vâng.”

Nguyên Vô Ưu cũng không nhìn qua hắn, cũng làm bộ như không thấy sự khác thường của hắn mà bước chân ra ngoài, chuyện tiếp theo, nàng không cần thiết phải ở lại để tiếp tục nghe nữa.

Văn Vô Hà đứng dậy, vừa đi được hai bước lại dừng lại, nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ hờ hững nói: “A Chiếu, nếu ngươi không ngại thì ở lại xem kết quả cuối cùng đi.” Đệ Ngũ Chiểu không đáp ứng nhưng cũng không cự tuyệt hắn.

Mà Văn Vô Hà cũng không cần hắn ta đáp lại, sau khi nói xong câu kia liền tiếp bước ra ngoài.

Chỉ để lại Đệ Ngũ Chiểu giữ nguyên một tư thế thấy hồn lạc phách!

Sau khi Nguyên Vô Ưu rời khỏi Cổ Phủ cũng không trở về hoàng cung liền, mà là đi tới Vọng Giang Các.

Việc làm ăn của Vọng Giang Các vẫn tốt như vậy, nhưng cũng không giống trà lâu tửu phường thông thường xe ngựa chen chúc tấp nập. Xe ngựa của Nguyên Vô Ưu trực tiếp tiến vào hậu viện. Nàng vừa bước xuống xe ngựa, không ngờ rằng sẽ thấy tên Không Vô Hồn yêu nghiệt đang lười biếng tựa mình vào một cành cây, tay cầm một nhánh cây phe phẩy chơi đùa.

“Tiểu Vô Ưu, sư thúc tổ chờ người đến mà sắp thành hòn vọng phu rồi này.” Không Vô Hồn ném nhánh cây trong tay xuống, trong nháy mắt, hắn đã đứng bên cạnh Nguyên Vô Ưu mà dựa vào người của nàng giống như vừa nãy hắn tựa vào thân cây vậy, hoàn toàn quên mất thân phận của nàng.

“Ngươi mặc bộ trang phục này dễ nhìn hơn nhiều đấy.” Không Vô Hồn dùng giọng điệu trêu chọc đánh giá Nguyên Vô Ưu.

Tiểu Hoa Tử lườm như sắp xuyên thủng người Không Vô Hồn, nhưng Không Vô Hồn lại làm như không thấy, thân mình lười biếng như không xương dựa vào người Nguyên Vô Ưu.

Nguyên Vô Ưu khẽ nhíu mày. Nàng còn chưa kịp lên tiếng thì Không Vô Hồn đã rời khỏi người nàng: “Thật chẳng có gì thú vị.” Không Vô Hồn bĩu môi nói. Khóe miệng Nguyên Vô Ưu nhếch lên: “Ta vốn dĩ là người tẻ nhạt, chỉ có người cứ trêu chọc ta.”

Lầu một Vọng Giang Các tràn ngập khách khứa, lầu hai hôm nay lại yên tĩnh không tiếng động, hình thành hai hình ảnh đối lập rõ ràng. Nguyên Vô Ưu đi lên từ cầu thang hậu viện tới sương phòng chuyên dụng của mình ở lầu hai. Sau khi bảo Tiểu Hoa Tử ở lại phía bên ngoài, nàng liền một mình đẩy cửa đi thẳng vào bên trong.

Người nọ đang đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh sông nước, bỗng nghe được tiếng động liên quay đầu lại, khuôn mặt nàng thanh lệ thoát tục. Lúc nhìn thấy Nguyên Vô Ưu mặc một bộ nam trang cẩm bào màu xanh nhạt giống mình thì khẽ nhếch mày lên, trong mắt hiện lên nét cười: “Lê Hoa công tử, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, Đào Hoa cô nương.” Đào Hoa cô nương nhếch miệng: “Chán chết, thật chẳng hợp tác chút nào.” Sau khi nói xong, nàng có chút không cam lòng giang tay hai tay về phía Nguyên Vô Ưu: “Ngươi không cảm thấy gọi ta là Đào Hoa công tử thích hợp hơn à?”

Nguyên Vô Ưu ngồi xuống phía trước bàn, tự mình châm một ly trà rồi bưng lên nhấp một ngụm.

Đào Hoa cô nương trong chớp nháy đã ngồi xuống bên cạnh Nguyên Vô Ưu, một tay chống gò má hứng thú bừng bừng đánh giá Nguyên Vô Ưu.

Nguyên Vô Ưu bình chân như vại, mặc kệ nàng quan sát đánh giá mình.

Nét cười dưới đáy mắt của Đào Hoa cô nương càng đậm hơn, nhưng sau đó đã thu lại nụ cười. Nàng đứng dậy, nghiêm túc khom lưng hành lễ: “Đào Hoa tham kiến bệ hạ.”

Nguyên Vô Ưu nhướng mày: “Bởi vì điều gì?”

Sau khi hành lễ xong, Đào Hoa lại khôi phục thần sắc khôi hài của mình rồi tự ý ngồi xuống, lại lần nữa chống nửa bên mặt mỉm cười nhìn Nguyên Vô Ưu, ngữ khí thản nhiên đáp: “Bởi vì ngươi là con gái.”

“Bởi vì ta là con gái? À, lý do này xác thực là rất tốt, ta thích.”

Ý cười nồng đậm tiến vào đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của Đào Hoa cô nương: “Chuyến này quả thật không uổng phí.”

Nguyên Vô Ưu cười mà không nói.

“Nhìn bộ dáng của ngươi, dường như người đã biết rõ lai lịch của ta rồi.” Đào Hoa cũng cười, chỉ là dáng vẻ tươi cười đã phai nhạt đi không ít, trong đôi mắt trong veo lại hiện lên vài tia lạnh lùng.

Điều này là đương nhiên.” Nụ cười bên môi Nguyên Vô Ưu lại sâu thêm vài phần.

Nụ cười trên môi Đào Hoa biến mất. Sau một hồi trầm mặc, nàng giương mắt nhìn thẳng vào Nguyên Vô Ưu: “Thế gian này có chính có tà, có thiện có ác, có ánh sáng đương nhiên cũng sẽ có bóng tối, cho dù bệ hạ có diệt trừ Đào Hoa, thì nhất định thế gian này cũng sẽ xuất hiện hoa lý, hoa hạnh, hoa đỗ quyên.”

“Ta hoàn toàn đồng ý với ngươi.”

“Có lẽ tác phong làm việc của ta không tính là quang minh chính đại, nhưng Đào Hoa ta tự nhận... Đợi chút, bệ hạ mới vừa nói cái gì?” Đào Hoa híp mắt nhìn Nguyên Vô Ưu.

Đuôi lông mày Nguyên Vô Ưu khẽ nhếch lên, lại không nhắc lại lần thứ hai.

Đào Hoa cẩn thận quan sát Nguyên Vô Ưu, sau đó khóe miệng khẽ cong lên thành dáng vẻ tươi cười.

“Nhưng mà, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, có mấy lời cô chỉ nói một lần, từ chuyện của Vương Tiểu Phù, cô có thể thấy được người vẫn còn sót lại chút lòng cảm thông. Mặc dù trong chuyện này đối với những người khác mà nói, đối xử với người như vậy đúng là có chút không công bằng, nhưng trên thế gian này vốn không có cái gì gọi là công bằng.”

Nguyên Vô Ưu mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đào Hoa của nàng lại sâu thẳm bức người: “Nhưng dù là như thế, trên thế gian này chỉ cần có dân chúng thì trên một phương diện nào đó nhất định sẽ có chính công và công lý. Cho nên, người luôn phải ghi nhớ và phân biệt cho rõ, cái gì ngươi có thể đụng vào, cái gì ngươi không thể dính vào, đây, chính là quy tắc sinh tồn duy nhất mà người nên nhớ, cũng chính là cơ hội sống sót duy nhất của ngươi.”

Sắc mặt Đào Hoa trầm xuống, nhưng lại không hề cảm thấy phiền muộn. Nàng cũng biết rõ những gì người trước mặt nàng nói đều là sự thật, ngay cả lời cảnh cáo nàng cuối cùng của nàng ta thì nàng cũng không thể bác bỏ, mặc dù có chút mất mặt, nhưng những lời này nói tại nơi đây, đã là nàng ta cho nàng mặt mũi rồi.

Ban đầu đứng dưới trướng nàng ta, nàng không thể không nhượng bộ một bước, bây giờ nàng đã trở thành con dân nước người ta rồi, nàng không chỉ phải lui bước, mà nàng còn phải cúi đầu. “Lời nói của bệ hạ, Đào Hoa nhất định khắc cốt ghi tâm.” Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu: “Như vậy là tốt, vậy các hạ xin cứ tự nhiên.” “Chờ một chút.” Động tác đứng dậy của Đào Hoa chợt ngừng lại, lại lần nữa ngồi xuống.

Nguyên Vô Ưu lấy ánh mắt dò hỏi xem nàng còn chuyện gì nữa?

Sắc mặt Đào Hoa có chút chần chờ, dưới đáy mắt mơ hồ có tia lưỡng lự, dường như vẫn chưa chắc lời bản thân muốn nói hoặc là đang rất lo lắng, nhưng hiển nhiên nàng không phải là người do dự, sau khi hít một hơi thật sâu, nàng vẫn nói ra: “Nếu như ta nguyện ý quy thuận bệ hạ, nguyện hiến sức mình cho bệ hạ, vậy bệ hạ có thể đáp ứng một yêu cầu của ta không?”

Đáy mắt Nguyên Vô Ưu chợt lóe lên vài tia kinh ngạc. Sau khi suy nghĩ một lát, nàng liền lạnh nhạt lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Thể lực của tổ chức Hắc Đào Hoa cô biết rất rõ, trí tuệ Hắc Đào Hoa của người ta rất tán thưởng, có thể làm cho ngươi sẵn sàng trả một cái giá cao như thế, bất luận là vì ai hay vì điều gì, nhất định là không bình thường. Đương nhiên không phải cô thanh cao không muốn thu nạp thể lực của người để sử dụng, mà cô có quy tắc của cô, một khi quy tắc bị đánh vỡ, cho dù là ta cũng rất khó lập lại trật tự vốn có của nó, cho nên, cho dù ngươi có quy thuận cô, cô cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của ngươi.”

Ánh mắt Đào Hoa phức tạp nhìn nàng chăm chú, lời nói không rõ ý tư: “Nghe lời này của bệ hạ, trong lòng ta lại thầm thở phào một hơi.” Nguyên Vô Ưu lại có chút hứng thú hỏi: “Ta có chút tò mò, ngươi thở phào là vì bản thân mình hay bởi vì cái yêu cầu kia?” “Vì cả hai.” Đào Hoa cười nhạt trả lời: “Thành thật mà nói, vốn ta đang bận tâm bệ hạ sẽ đáp ứng yêu cầu của ta ngay, dù sao, trong thiên hạ này, ở nước Đại Nguyên, chỉ có việc bệ hạ không muốn làm, chứ không có việc bệ hạ không thể làm.”

“Đào Hoa cô nương, cô ngày càng tán thương ngươi.”

Đào Hoa nghịch ngợm cười một tiếng: “Đào Hoa cũng ngày càng kính phục bệ hạ.” Nguyên Vô Ưu cười khẽ, gật đầu với nàng tỏ ý nàng có thể rời đi.

Lần này, Đào Hoa không chần chờ nữa, sau khi đứng dậy khom lưng hành lễ liền xoay người rời đi. Nguyên Vô Ưu đứng dậy đi đến bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh bên sông.

Tiểu Hoa Tử linh hoạt nhẹ nhàng tiến vào. Hắn đứng ở sau lưng nàng, nhẹ giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Cố Phủ truyền tin tức đến, Hải Thị đâm đầu vào cột chết, Cố Niệm Sơn tự vẫn, Vương Tiểu Phù cắt tóc làm ni cô.”

Nguyên Vô Ưu nhìn xuống mặt sông, khẽ thở dài một tiếng. “Vì sao lại thở dài? Thế gian này có nhân liền có quả, cũng không bao giờ có sự công bằng.” Không Vô Hồn ngồi xuống trước bàn, lạnh nhạt lên tiếng.

Tiểu Hoa Tử đã sớm thành thói quen, Đào Dao xuất quỷ nhập thần phút trước còn ở đây mà lúc sau đã biến mất, đối với sự xuất hiện đột nhiên của Không Vô Hồn cũng không bị kinh hãi. Hắn giương mắt nhìn thoáng qua chủ tử, sau khi nhận được ý chỉ, mới lại nhẹ nhàng lui xuống.

Thầy Nguyên Vô Ưu không để ý tới mình, mắt Không Vô Hồn khẽ đảo, lên tiếng dò xét: “Nghe nói môn đồ kia của núi Phiêu Miễu ta lại đi vòng quanh nước Đại Nguyên? Ít ngày nữa liền đến Kinh thành.”

Nguyên Vô Ưu từ từ trở lại chỗ ngồi, nửa nằm nửa ngồi xuống giường gấm. Nàng vừa mới dựa vào ghế mềm thì Không Vô Hồn liền ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng, tắc lưỡi nói: “Con gái xinh đẹp nhất định sẽ là đồ chơi của đám đàn ông, con vừa xinh đẹp lại thông minh mới có thể coi là họa thủy, nhưng những thứ này đều không đủ để gây ra sự sợ hãi. Thật sự khiến đám đàn ông ủ rũ, thậm chí là cảm thấy sợ hãi chính là loại người như tiểu Vô Ưu nhà chúng ta.”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Các hạ đang phê phán loại người như ta đây sao?” Không Vô Hồn hậm hực nói: “Không dám, chỉ sợ trên đời này cũng chỉ có người thôi Nguyên Vô Ưu. Nếu mà trên đời này có nhiều nữ tử giống như ngươi.”

“Thì như thế nào?” Giọng nói lạnh nhạt làm của nàng khiến cho Không Vô Hồn ớn lạnh, lời nói trong miệng tự động lảng sang đề tài khác, lưu loát nói: “Ý của ta là, nếu trên đời này có nhiều nữ tử như ngươi, vậy trên thế gian này tuyệt đối không có người đàn ông nào dám đứng núi này trông núi nọ, tam thê tứ thiếp, nhân gian cũng sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện buồn rầu thêm nữa.”

Đối với câu trả lời này của hắn, Nguyễn Vô Ưu cũng không đáp lại. Không Vô Hồn lấy bả vai mình đụng vào bả vai nàng: “Nhưng mà, nói thật, hắn thật sự không còn cơ hội nữa à?” “Ngươi nhàn rỗi lắm sao?” Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt liếc hắn. “Ha ha, không phải sư thúc tổ đang quan tâm chuyện chung thân đại sự của người đó sao?”

“Nếu ngươi nhàn rỗi, nhàm chán quá sao không quan tâm việc chung thân đại sự của ngươi đi. Tuổi ngươi cũng cao rồi, lại phung phí thêm mấy năm nữa, đừng đợi đến khi con gái người ta không muốn yêu đương nữa, lúc đó người hối hận cũng không kịp, càng sẽ không có ai đồng tình với ngươi đâu. Sư thúc tổ, có người muốn gả cho ngươi, ngươi mau mau lấy đi.”

“Khụ..” Không Vô Hồn bị sặc nước bọt, trừng mắt nhìn nàng.

Nguyên Vô Ưu nhìn bộ dạng kinh hãi của hắn, vốn dĩ trong lòng có chút buồn bực lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.