Phượng Kinh Thiên

Chương 488: BIẾT ĐỦ LÀ TỐT

Vong Giang Các, nhã gian ở tầng hai không một bóng người, đây rõ ràng là đã bị người khác bao trọn.

Hành động chi ra một số tiền lớn như vậy, chắc chắn là người giàu có. Đây cũng không phải là một quán rượu1bình thường, người có thể bao trọn một tầng ở Vọng Giang Các nổi tiếng nhất Kinh thành, chắc chắn cũng không phải là người quyến quý tầm thường.

Việc bao trọn như vậy, thực ra đây là lần đầu tiên. Trong một ghế ngồi ở8lầu hai, Đệ Ngũ Chiểu thong thả ung dung cầm lấy ly rượu trên bàn, một bên nhẹ nhàng thưởng thức, một bên khẽ mỉm cười lên tiếng: “Đệ không ngờ rằng biểu ca sẽ nể mặt đệ đến như vậy, thật là có chút2được sủng mà cảm thấy sợ hãi.”

Lâm Duy Đường ngồi ở phía đối diện khẽ nhướng mày, đuôi mày lay động anh tuấn vô cùng, đôi mắt vừa đen vừa u tối lại thêm chút xảo trá: “A Chiếu bây giờ thật là khác xưa.”

“Như4nhau cả thôi, biểu ca không phải cũng vậy sao?”

Lâm Duy Đường thấp giọng cười, cả người nhàn nhã dựa vào ghế: “Vậy thì cũng đúng, âm hồn quỷ sai khoác lên bộ quần áo cao quý thì cũng vẫn có thể lộ ra vẻ đàng hoàng.”

Ly rượu đưa đến bên mối Đệ Ngũ Chiếu khẽ dừng lại, sau đó hắn vẫn điềm nhiên như không mà uống ly rượu ấy, trong ánh mắt tán thưởng lại mang theo chút tiếc nuối mà nhìn Lâm Duy Đường: “Có lẽ trong lòng biểu ca vẫn còn chút tiếc hận, bộ quần áo cao quý thế mà lại bị một âm hồn quỷ sai như đệ mặc rồi.”

Sắc mặt Lâm Duy Đường mang theo nụ cười, nhưng trong lời nói lại mang theo lưỡi dao vô cùng bén nhọn.

“Vậy thì cũng đúng, ta quả thực là có chút tiếc hận, ban đầu cũng không ngờ Chiểu biếu để lại có thể vùng dậy mà bùng cháy từ đống tro tàn.”

Đệ Ngũ Chiếu dường như là không nghe ra được ẩn ý trong lời nói, rất tán đồng mà gật đầu: “Lời này của biểu ca đã nói đúng với lòng đệ, thật sự đến ngay cả bản thân đệ cũng không thể ngờ lại như thế, thật sự khiến biểu ca thất vọng rồi.” “Thất vọng thì không có, chỉ là, có chút tiếc hận âm thẩm mà thôi. Mời.” Lâm Duy Đường cười rồi nâng ly lên với hắn.

Đệ Ngũ Chiểu tự nâng ly lên trả lời: “Mời.” Sau khi uống cạn ly rượu trong tay, Lâm Duy Đường cầmly chơi đùa: “Đúng rồi, e là Chiếu biểu đệ vẫn còn chưa biết, bây giờ Hạo biểu đệ cũng đang ở Kinh thành.” Đệ Ngũ Chiếu rũ mắt xuống, sau đó tùy ý nhướng mày: “Ô, vậy sao?”

Lâm Duy Đường cũng chỉ nói đến đây, không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa.

Đệ Ngũ Chiếu cũng không hỏi tiếp nữa.

Hai người lại ngồi một lát, sau đó Lâm Duy Đường đứng dậy: “Thời gian không còn sớm nữa, ta đi trước đây.”

“Biểu ca cứ tự nhiên.” Đệ Ngũ Chiểu đưa tay làm thành tư thế mời.

Lâm Duy Đường đi được vài bước thì dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Đệ Ngũ Chiểu, khẽ mỉm cười mà xin lỗi: “Đúng rồi, vẫn chưa chúc mừng ngày đại hôn sắp tới của Chiếu biểu đệ, chỉ là thật sự rất không may, ngày đó Lâm mỗ phụng chỉ xuất Kinh, e là không thể đích thân uống rượu mừng của Chiểu biểu đệ rồi, vẫn mong Chiếu biểu đệ lượng thứ cho.”

“Nói rất hay, Lâm biểu ca khách khí quá rồi.”

“Cáo từ.”

“Không tiền.”

Sau khi xoay người đi, nụ cười Lâm Duy Đường biến mất, ánh mắt dần tối lại. Còn nụ cười của Đệ Ngũ Chiếu nhìn theo bóng lưng của Lâm Duy Đường cũng dần dần thu lại, cả gương mặt không biểu cảm, Đệ Ngũ Hạo lên Kinh, vậy mà hắn lại không biết.

“Đi điều tra cho rõ.”

“Vâng.” Người đàn ông đứng bên cạnh Đệ Ngũ Chiếu cung kính cong lưng, đúng lúc muốn lui xuống lại bị Đệ Ngũ Chiếu gọi lại.

“Đợi đã.”

“Vâng.” Trong lòng người đàn ông có chút kì lạ, nhưng trên mặt lại không thể hiện điều gì. “Nghe ngóng cho rõ ràng, cố gắng đừng để kinh động đến hắn.” “Vâng.” Người đàn ông lặng lẽ lui xuống. Đệ Ngũ Chiểu đứng dậy rồi đi đến cửa sổ gần sông, ánh mắt bắt đầu trở nên hung ác nham hiểm. Lâm Duy Đường thông minh hơn người, Vũ Văn Tranh tinh ranh gian xảo, muốn đối phó với hai người này, là chuyện không dễ.

Hơn nữa, với Lâm Duy Đường, trong lòng hắn vẫn còn có chút lo sợ, dù sao thì Lâm Duy Đường cũng là người mà chủ tử dùng tới. Hắn hiểu rất rõ vị trí của bản thân hắn ngày hôm nay, tất cả mọi thứ của hắn, bao gồm cả thù hận của hắn, khi so sánh với lợi ích của chủ tử, tất cả đều không quan trọng. Hắn không còn là Đệ Ngũ Chiểu vừa đáng thương vừa đáng buồn một cách ngốc nghếch như xưa nữa, hắn cũng sẽ không cho phép bản thân phạm bất cứ một sai lầm nào nữa.

Đây cũng là lí do vì sao hắn lại chọn tiến gần đến Vũ Văn Thanh trước. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Đệ Ngũ Chiểu hắn chưa bao giờ là một quân tử, nhưng trong mối thù với Lâm Duy Đường, hắn chỉ có thể tạm thời là một quân tử.

Lâm Duy Đường tạm thời không thể hành động, nhưng Vũ Văn Tranh, hắn có thể hành động.

“Công tử.”

Đệ Ngũ Chiếu quay đầu, nhìn người đến, trong mắt có chút mịt mờ kì lạ: “Thế nào?” Người đến cung kính cúi đầu, đáp: “Tất cả đều như công tử dự đoán, con cá vô cùng có hứng thú với miếng mỗi công tử ném ra.” Khóe miệng Đệ Ngũ Chiếu khẽ nhếch lên, chỉ cần có hứng thú là được, lòng kiên nhẫn bây giờ hắn có thừa.

Đệ Ngũ Hạo đi theo phía sau Liêu Thanh Vân, dần dần đến gần mái đình hoa lệ ở vị trí trung tâm của hổ kia, nghĩ đến người mà mình sắp được gặp, trong lòng có một cảm giác phức tạp nói không nên lời, có ngây ngẩn, có tò mò, cũng có chút không cam lòng...

Hắn vẫn luôn muốn tận mắt nhìn thấy vị nữ đế trong truyền thuyết kia, sự tò mò của hắn về nàng cũng không phải bởi vì nàng có thể bước lên ngôi vị đế vương, nắm quyền thiên hạ với thân phận nữ tử. Sự tò mò mà hắn dành cho nàng đến từ việc nàng đã thay đổi kết cục chia năm xẻ bảy đến nỗi sắp tan nát của Đệ Ngũ Thị. Đệ Ngũ Thị không những không tan nát, mà ngược lại còn có được sự tôn quý nhất trong hơn mười năm qua.

Cho dù, đó chỉ là sự tôn vinh trên bề mặt nhưng địa vị của Đệ Ngũ gia trong các thị tộc cũng không còn đơn giản nữa, hoàn toàn đã trở thành con rối của triều đình.

Đương nhiên, sự tò mò và một chút không cam lòng kia của hắn, chính là tại sao nàng dùng Đệ Ngũ Chiếu nhưng vẫn giữ lại mạng của hắn?

Lần này đột nhiên cứu được Vương Tiểu Phù, đối với hắn mà nói, chính là ý trời.

“Hai vị xin chờ một lát.”

Giọng nói đặc biệt lanh lảnh của thái giám khiến Đệ Ngũ Hạo đang ngây người bỗng chốc tỉnh táo lại, nhìn khung cảnh xung quanh cung điện, nhất thời có chút hoang mang, nơi này... là hoàng cung.

Liêu Thanh Vân quay đầu nhìn Đệ Ngũ Hạo vẫn luôn yên lặng không lên tiếng ở phía sau lưng mình. Bệ hạ triệu kiến Đệ Ngũ Hạo, Liêu Thanh Vân cũng không bất ngờ, bản cáo trạng kia thay vì nói là Đệ Ngũ Hạo viết để kêu oan thay cho Vương cô nương, không bằng nói là lá thư tự thuật của hắn thì hơn.

Tiểu Cao Tử đích thân đến, lễ phép nói với Liêu Thanh Vân: “Liêu đại nhân, bệ hạ bảo Đệ Ngũ Hạo qua đó.”

Liêu Thanh Vân gật đầu, nói về Đệ Ngũ Hạo phía sau lưng: “Cao công công, đây chính là Đệ Ngũ Hạo công tử.” Tiểu Cao Tử đánh giá Đệ Ngũ Hạo một lát, gật đầu, sau đó dẫn hắn đi về phía đình mát. “Đệ Ngũ Hạo tham kiến bệ hạ.” Đệ Ngũ Hạo cúi đầu, dùng đại lễ khẩu bái. Nguyên Vô Ưu đưa mắt đánh giá: “Ngẩng đầu lên.” Đệ Ngũ Hạo chần chừ một lát rồi chầm chậm ngẩng đầu lên, sau đó ánh mắt hắn trong chốc lát liền mở thật to, có chút kinh ngạc cũng có chút ngây người. Mãi cho đến lúc này, hắn mới tin rằng trên đời lại có người đẹp đến mức khiến cho hơi thở của người khác như dừng lại vậy.

Tiểu Hoa Tử thấy hắn vậy mà lại dám vô lễ nhìn thẳng vào bệ hạ, rất không vui mà họ nhẹ một tiếng. Theo quy củ, hắn có thể trách cứ Đệ Ngũ Hạo không hiểu phép tắc, chẳng qua hắn cũng biết bản tính của chủ tử nhà mình, vậy nên mới không dám lên tiếng mà chỉ ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở.

Nguyên Vô Ưu tùy ý đánh giá một chút: “Ngươi chính là Đệ Ngũ Hạo.”

Cũng may Đệ Ngũ Hạo rất nhanh liên tỉnh táo lại, cúi đầu thật thấp mà xin tội: “Vâng, thảo dân vô lễ, kính xin bệ hạ giáng tội.”

“Nhìn mặt cô một cái cũng không phải là tội lớn gì, đứng lên đi.”

“Tạ bệ hạ.” Sau khi Đệ Ngũ Hạo đứng dậy, có chút câu nệ mà đứng sang một bên rồi rũ mắt xuống. Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt cười: “Ngươi muốn gặp cô?” Trong lòng Đệ Ngũ Hạo khẽ gấp gáp, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng lần nữa: “Bẩm bệ hạ, đúng vậy.” Sắc mặt Tiểu Hoa Tử khẽ tối lại. Đệ Ngũ Hạo này thật là quá vô lễ, Tiểu Hoa Tử vừa muốn dạy dỗ hắn, nhưng Nguyên Vô Ưu lại phất tay. Hôm nay tuy là lần đầu tiên nàng gặp Đệ Ngũ Hạo, nhưng nàng cũng không xa lạ gì với người này. Trong ánh mắt mà hắn nhìn thẳng vào nàng, cũng không hẳn là vì vẻ đẹp của nàng, mà là bởi vì hắn hết sức chăm chú nói chuyện cùng nàng, đây cũng là một người vô cùng nghiêm túc, bởi vì nghiêm túc, nên mới không sợ gì cả. “Nói thử xem, vì sao người muốn gặp cô.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Nguyên Vô Ưu, Đệ Ngũ Hạo cảm thấy đầu óc của mình có chút ngây ngẩn, những lời vốn muốn nói, những chuyện đã nghĩ xong, đều có chút rối loạn. Hắn vội vã mím chặt môi lại rồi cúi đầu xuống, mãi cho đến khi tâm trạng bình tĩnh lại mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói ra những lời bản thân muốn nói.

“Thảo dân muốn gặp bệ hạ, là bởi vì lòng cảm kích và tò mò.” Tuy hắn sớm đã có suy nghĩ này, nhưng vẫn mãi không chú ý đến. Nếu như không phải lần này hắn gặp được Vương Tiểu Phù, có lẽ đến cuối đời này, hắn cũng sẽ không có cơ hội đích thân gặp bệ hạ để nói ra những lời trong lòng.

Nguyên Vô Ưu híp mắt lại rồi im lặng một vài giây, biểu cảm trên gương mặt nhàn nhạt: “Ngươi cảm kích cô vì cả tộc Đệ Ngũ Thị đều tránh được sự đổ vỡ, nếu là như vậy thì cũng tạm chấp nhận được, nhưng còn lòng tò mò? Ngươi tò mò điều gì về cô?” Đệ Ngũ Hạo ngẩng đầu lên, gương mặt anh tuấn cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng hắn lại mang một đôi mắt vô cùng thành thật.

Thảo dân chỉ là có chút tò mò, bệ hạ vì sao phải giữ lại tiểu nhân?”

Nguyên Vô Ưu nhướng mày: “Chỉ như vậy?” “Vâng, chỉ như vậy.” Đây chính là sự tò mò lớn nhất của hắn. “Rất đơn giản, Van khanh xin bảo đảm cho tính mạng của ngươi trước cô.”

Theo như lời nàng, chính là mạng của hắn đối với nàng mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Sự âm trầm trong mắt Đệ Ngũ Hạo nhạt đi đôi chút. Sau một hồi im lặng, hắn thấp giọng nói: “Thảo dân thực ra cũng từng nghĩ là do Văn biểu đệ.” Nguyên Vô Ưu yên lặng nhìn chằm chằm hắn mấy giây, nhàn nhạt nói: “Nếu như không có chuyện khác, thì có thể lui xuống rồi.” Đệ Ngũ Hạo ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nguyên Vô Ưu, để lộ ra một nụ cười như buông bỏ được gánh nặng vậy. “Bệ hạ khiển cho thảo dân không còn gì để nói, cũng có thể thở nhẹ ra một hơi từ tận đáy lòng rồi.” Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Cô tin tưởng người, nhất định sẽ tiếp tục biết đủ là tốt, không tranh với đời.”

Biết đủ là tốt, không tranh với đời... Ánh mắt Đệ Ngũ Hạo khẽ ngây ra, nhưng rất nhanh liền sáng trở lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười thoải mái: “Đúng vậy, biết đủ là tốt, không tranh với đời.” Đời người ngắn ngủi mấy mươi năm, thông minh cũng được, hồ đồ cũng được, đều là một đời mà thôi.

“Tiểu Cao Tử, tiễn Đệ Ngũ công tử ra khỏi cung.”

“Vâng.” Tiểu Cao Tử bước lên trước một bước, cung kính dẫn đường: “Đệ Ngũ công tử, mời.” Đệ Ngũ Hạo cung kính cúi người hành lễ với Nguyên Vô Ưu, sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài, thoải mái tự tại như vừa trút hết gánh nặng trên vai vậy. “Công tử, thuộc hạ đã nghe ngóng được, vừa nãy Hạo thiếu gia bước ra từ trong cung, bệ hạ đã triệu kiến hắn.”

“Cái gì?” Đệ Ngũ Chiếu đang ngồi trên ghế bàng hoàng đứng dậy, sắc mặt khiếp sợ.

“Hơn nữa... là Cao công công đích thân tiễn Hạo thiếu gia xuất cung, đi theo Hạo thiếu gia là Liêu Để Hình, bọn họ đi ra từ trong, trực tiếp đi thẳng về Liêu phủ. Thuộc hạ sợ kinh động đến người của Liêu đại nhân, nên không đi theo vào trong.”

“Chuẩn bị ngựa.” Đệ Ngũ Chiếu phân phó một câu, liền bước nhanh ra ngoài.

Trong đại sảnh Tây Uyển của Liêu phủ, ánh mắt Vương Tiểu Phù mang theo nước mắt khẽ cúi người với Đệ Ngũ Hạo: “ân công lên đường bảo trọng.”

Đệ Ngũ Hạo bước lên trước đỡ nàng: “Vương cô nương không cần đa lễ, xin hãy đứng dậy.”

Liêu Thanh Vân nhìn Đệ Ngũ Hạo bước từ trong cung ra như là đã buông bỏ được điều gì, ngoài sự kinh ngạc còn âm thầm có chút bái phục hắn. Lùi một bước trời xanh biển rộng, câu nói này, ai ai cũng biết, nhưng mà, lại không có mấy ai làm được.

Không bị dục vọng trói buộc, tự nhiên sẽ không có những suy nghĩ cố chấp, như vậy đối với bản thân, mới là sự khoan dung lớn nhất. Đệ Ngũ Hạo khiến hắn cảm thấy vô cùng đồng cảm, trong lòng dường như cũng có chút sáng tỏ rồi.