Phượng Kinh Thiên

Chương 484: KỂ LẠI RÕ RÀNG

Vương Nguyệt Anh ngoài mềm trong cứng, tính tình mạnh mẽ, mặc dù mười mấy năm qua sống ẩn cư khổ sở, nhưng cũng không mài mòn được sự mạnh mẽ trong bà. Bà dẫn theo Vương Tiểu Phù từ hôn quay về thành Viễn Tây, chính là vì muốn điều tra rõ người vu oan đẩy Vương Hòa Thuận vào tù có phải là Cố Niệm Sơn hay không.

Chỉ là Vương Nguyệt Anh không ngờ1rằng, Cổ Niệm Sơn cũng không ở tại thành Viễn Tây, mà là nhận chức tri phủ ở Thanh Khâu thuộc Viễn Tây. Lúc nghe ngóng tin tức, bà biết được khi Vương Hòa Thuận vào thành quả thực là có gặp phải Cổ Niệm Sơn đang đi chúc thọ. Sau đó, Vương Nguyệt Anh mua lại một căn nhà cũ và mua cho Vương Tiểu Phù một nha hoàn để bầu bạn cùng nàng ấy.8Sau khi sắp xếp cho Vương Tiểu Phù xong xuôi rồi dặn dò Vương Tiểu Phù ở trong nhà đợi bà, còn lại thì cũng không nói gì mà đi mất.

Trước lúc đó, Vương Tiểu Phù không biết được ân oán khúc mắc của cả nhà mình với Cố Niệm Sơn. Nàng lớn lên ở thôn quê, tính cách đơn giản mộc mạc, đối với chuyện Vương Nguyệt Anh bỏ lại một mình nàng rồi ra2ngoài cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, lại càng không nghĩ rằng mẫu thân mạnh mẽ của nàng đã đi báo thù rồi.

Nàng đợi ở trong thành Viễn Tây nửa tháng, cũng không thấy Vương Nguyệt Anh quay về, sau đó cũng không quan tâm đến việc lạ nước lạ cái, dẫn theo nha hoàn Tiểu Cúc đi nghe ngóng tin tức mẫu thân ở khắp nơi. Chỉ4là, Vương Tiểu Phù còn chưa nghe ngóng được tin tức của mẫu thân, thì đã có một vị khách chạy đến nhà nàng, đó là bà chủ lầu xanh Hồng Di của thành Viễn Tây.

Trong tay Hồng Di cầm lấy khế ước bán thân của Vương Tiểu Phù, bà ta mạnh mẽ bắt Vương Tiểu Phù đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì về Bách Hoa Lầu.

Sau khi bị bắt vào thanh lâu, Vương Tiểu Phù như rơi xuống địa ngục, rất nhiều lần muốn tìm cái chết nhưng đều bị người giữ cửa phát hiện được, hại nàng lãnh biết bao nhiêu hành hạ và đòn roi. Nhưng Vương Tiểu Phù vẫn không chịu khuất phục như cũ, cuối cùng, Hồng Di lấy một cây trâm mà Vương Nguyệt Anh vẫn hay mang ra để uy hiếp cùng dụ dỗ, bức ép Vương Tiểu Phù khiến nàng không dám đi tìm cái chết nữa, cũng không dám không nghe theo lời bà ta.

Ba năm vội vã qua đi, cuộc sống của Vương Tiểu Phù ở thanh lâu sống không bằng chết, nhưng bất kể nàng cầu xin như thế nào, Hồng Di từ đầu đến cuối vẫn không chịu nói cho nàng biết, nương của nàng đang ở nơi nào. Nàng dần dần tuyệt vọng, mãi cho đến một năm trước, có một vị khách thần bí đến Bách Hoa Lẩu, bao trọn thẻ bài của nàng.

Vị khách đó là một công tử nhà giàu khoảng mười hai tuổi, dáng vẻ còn thanh tú hơn cả phụ nữ, không biết tên họ, chỉ biết một biệt hiệu mỹ miều của hắn, Đào Hoa công tử. Đào Hoa công tử ở lại Bách Hoa Lầu khoảng bảy ngày, vẫn luôn là nàng bầu bạn bên hắn, nhưng cũng chỉ là bảo nàng ở lại hầu hắn uống rượu nói chuyện mà thôi. Sau này, vị công tử đó biết được những thứ bất ngờ và đáng sợ mà nàng gặp phải, Vương Tiểu Phù liên quan sát nét mặt để nắm lấy cơ hội, cầu xin Đào Hoa công tử giúp nàng đi tìm nương của nàng.

Có lẽ bởi vì lòng tò mò, Đào Hoa công tử cũng rất sảng khoái mà đồng ý với thỉnh cầu của Vương Tiểu Phù, ngày đêm hôm đó liền rời đi, mãi đến một tháng sau, hắn mới xuất hiện lại ở Bách Hoa Lẩu. Vương Tiểu Phù vẫn luôn có một cảm giác, Đào Hoa công tử nhất định có thể giúp nàng tìm được tung tích của nương, chỉ là với một lòng kỳ vọng như vậy, một sự thật đáng sợ, tàn khốc như sét đánh giữa trời quang khiến nàng không thể nào chấp nhận được.

Đào Hoa công tử nói với nàng, nương của nàng ban đầu rời khỏi thành Viễn Tây là vì đi Thanh Khâu hành thích Tri phủ Cổ Niệm Sơn, sau khi hành động thất bại, liền không cam lòng để rơi vào tay của Cố Niệm Sơn nên đã tự sát. Còn về việc người làm giả khế ước bán thân đem nàng bán vào thanh lâu và sai bảo Hồng Di hành hạ nàng chính là do Tri phủ phu nhân Hải Thị Ngân Châu âm thầm sai người làm. Cũng đến lúc đó, Vương Tiểu Phù mới biết được ân oán giữa vương gia và Cố Niệm Sơn.

Chân tướng của mọi chuyện đối với Vương Tiểu Phù mà nói, thật sự rất tàn nhẫn, nàng không dám tin, nhưng lại không thể không tin được. Sau khi mất hết niềm tin, Vương Tiểu Phù đã nghĩ đến cái chết, nhưng lại bị ngọn lửa thù hận trong lòng thiêu đốt khiến nàng không cam lòng mà chết đi như vậy. Sau khi Vương Tiểu Phù vực dậy lại tinh thần, cố gắng nén bị thương xuống, âm thầm nghĩ cách để tìm hiểu chuyện năm xưa và cái chết của phụ mẫu.

Sau này, trước khi Đào Hoa công tử rời đi có nói với nàng: Cổ gia hiển hách, có tòa núi dựa to lớn là Cố gia, hai vợ chồng Cố Niệm Sơn không có gì phải sợ, cho dù nàng muốn báo thù, chỉ dựa vào sức của một mình nàng thì đây là điều không thể.

Hắn còn nói với nàng, sau khi Tân Để đăng cơ, đã cho người sửa lại luật pháp, nếu như nàng có thể đến Kinh thành cáo trạng, có lẽ sẽ còn có một hi vọng. Cho dù không thể khiến cho hai vợ chồng Cổ Niệm Sơn đều phải chịu hình phạt thích đáng, nhưng cũng có thể khiến cho mọi người hiểu rõ, giải oan cho phụ mẫu.

Cuối cùng hắn ta còn để lại một câu, nếu như một ngày nào đó, có người chấp nhận nhận thư cáo trạng của nàng, vậy thì hắn sẽ đưa ra chứng cứ giúp nàng, thậm chí có thể lên công đường làm chứng cho nàng.

Từ lúc đó trở đi, Vương Tiểu Phù cũng chưa từng gặp lại Đào Hoa công tử, ngay tại lúc nàng quyết tâm nghĩ cách chạy đến Kinh thành cáo trạng trước vua thì lại phát hiện ra thân mang trọng bệnh.

Bệnh của Vương Tiểu Phù chính là loại bệnh không hiếm gặp ở thanh lâu kia, nhưng lại chính là căn bệnh bẩn thỉu khiến người đời nghe thấy liền cảm thấy kinh tởm, còn có khả năng truyền nhiễm nữa. Hồng Di ra lệnh cho người nhốt Vương Tiểu Phù vào phòng củi.

Vương Tiểu Phù vốn không quan tâm chuyện mình còn có thể sống được bao lâu nữa, nhưng nàng lo lắng mối thù và nỗi oan của phụ mẫu chưa được giải, nên trong lúc Hồng Di để nàng tự sinh tự diệt trong một phòng củi hẻo lánh, nàng liền giả vờ như mình vẫn chưa biết gì mà mong ngóng, cầu xin Hồng Di, mong bà nói cho nàng biết, tung tích của nương nàng.

Có lẽ thấy nàng không sống được bao lâu nữa nhưng vẫn mang một tấm lòng hiếu thảo với nương mình, Hồng Di cuối cùng cũng đồng cảm mà nói cho nàng biết, tuy là vẫn có chút giấu giếm, nhưng ý tứ đa phần cũng trùng khớp với những gì mà Đào Hoa công tử nghe ngóng được. Nương nàng đã chết từ sớm rồi, hơn nữa nàng có một cuộc sống như ác mộng như vậy, cũng bởi vì nàng làm chướng mắt người ở trên cao.

Tia hi vọng cuối cùng trong lòng Vương Tiểu Phù bị bóp nát, nàng không sợ chết, nhưng trước khi chết, nàng xin thể, mối huyết hải thâm thù trên người không thể bỏ qua như vậy được. Sống trong địa ngục trần gian là thanh lâu đó, nàng sợ không vượt qua nổi mà chết, lại lo lắng vượt qua rồi có chết hay không, lo lắng sống không bằng chết,... Bệnh của Vương Tiểu Phù khiến cho tất cả mọi người đều tránh xa nàng ba thước, đến cả người canh chừng nàng cũng không dám đứng quá gần nàng, sợ bị nàng lây bệnh cho.

Vương Tiểu Phù tìm cơ hội chạy thoát từ trong thanh lâu ra, khó khăn lắm mới có thể trốn ra khỏi thành, nàng không biết mình đã trốn bao lâu, chỉ biết nàng vẫn bị người của Hồng Di đuổi theo kịp. Bọn họ e sợ căn bệnh do trên người nàng, không dám bắt nàng, chỉ dùng dây thừng trải nàng lại, kéo nàng đi từ xa.

Mà trên đường quay về thành, nhân lúc trời tối khi họ nới lỏng dây ra, nàng lại chạy trốn một lần nữa. Nàng cứ mải miết chạy vào khu rừng sâu thẳm, tuy rằng trốn thoát khỏi những người gắt gao muốn bắt nàng về đó, nhưng lại không cần thận bị rớt xuống bầy heo của thợ săn.

Sau này, nàng được Đệ Ngũ Hạo cứu ra, sau đó Đệ Ngũ Hạo đồng cảm với nàng mà dẫn nàng lên Kinh...

Liệu Thanh Vân gấp cuốn cáo trạng trong tay lại, ánh mắt nhìn Vương Tiểu Phù lạnh lẽo đến kinh người.

“Bản cáo trạng của Vương cô nương vô cùng chi tiết, bản quan đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, trong lòng cũng đã có sắp xếp. Vương cô nương và Đệ Ngũ công tử đã tới tìm bản quan, bản quan cũng đã nhận thư cáo trạng, đương nhiên sẽ thận trọng mà tra rõ đầu đuôi ngọn ngành, cho hai người một đáp án rõ ràng.”

“Dân nữ khẩu tạ đại nhân.” Vương Tiểu Phù quỳ rạp xuống đất.

Đệ Ngũ Hạo nhàn nhạt trả lễ: “Tại hạ tin rằng Liều đại nhân công phạt nghiêm minh, nhất định sẽ tra rõ vụ án này.”

Liệu Thanh Vân khẽ ngừng một lát rồi gật đầu, lại nói: “Nếu như hai vị không có ý kiến gì, vậy thì hãy theo Thanh Vân về Liêu Phủ ở tạm, bệnh tình của Vương cô nương cũng không thể dây dưa hơn nữa.” Chương đại nhân nghe Liêu Thanh Vân muốn dẫn hai người họ đi, ánh mắt lóe sáng, nhưng vẫn giữ điềm tĩnh.

“Dân nữ... đa tạ đại nhân.” Ngoại trừ kinh ngạc, Vương Tiểu Phù còn chân thành cúi đầu. Lúc nàng rảo bước vào Thuận Thiên Phủ cũng có nghe ân công nói qua, vì vậy nên lúc Liêu đại nhân nói muốn mời bọn họ cùng vào ở trong Liêu Phủ, nàng cũng không bất ngờ.

Chỉ là... chuyện bệnh tình của bản thân có thể trị khỏi hay không, đối với nàng mà nói, cũng không khiến nàng cảm thấy vui vẻ, ngược lại nàng có chút mong chờ với việc báo thù.

Đệ Ngũ Hạo khẽ cúi người, vô cùng cảm kích nói: “Vậy Đệ Ngũ Hạo cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền Liêu đại nhân rồi.” Trước cửa lớn Thuận Thiên Phủ, Chương đại nhân nhìn hai người cùng đi ra ngoài với Liêu Thanh Vân, sắc mặt trầm xuống: “Chuẩn bị kiệu.” “Vâng, đại nhân.” Bổ khoái đứng phía sau người lên tiếng, chỉ là vừa mới đi được hai bước liền bị kêu lại.

“Đợi chút...” Hai đầu mày của Chương đại nhân xoắn lại.

“Đại nhân?” Bổ khoái không hiểu được mà dừng chân lại. Chương đại nhân cúi đầu im lặng, một lát sau mới nhàn nhạt nói: “Không cần chuẩn bị kiệu nữa, ngươi lui xuống đi.” Bổ khoái cảm thấy kì lạ khi nhìn đại nhân có chút không nhập tâm kia, nhưng cũng khá thông minh mà không nói gì cả, sau khi nhận lệnh xong liền lui xuống. Chương đại nhân ngẩng đầu, nhìn về phía ánh trăng tròn trên cao, ngây người một hồi lâu sau, liền thở dài một tiếng. Nếu như Liêu đại nhân đã nhận chuyện này rồi, vậy thì ông vẫn nên giả câm giả điếc thì hơn.

Ông muốn khiển Cổ Lăng nợ ông một nhân tình, nhưng lại sợ mất cả chì lẫn chài. Nếu như không ngoài dự đoán, sau buổi triều sớm mai, Liêu đại nhân nhất định sẽ bẩm báo chuyện này với bệ hạ, dù sao thì chuyện này cũng sẽ không đến lượt ông xử lý.

Trăng tròn giữa bầu trời, đã qua giờ tử, nhưng Liêu Thanh Vân vẫn cố chấp ngồi nhíu mày trước bàn tròn trong thư phòng.

Bản trần thuật này chi tiết đến nỗi khiến hắn không tìm ra được bất cứ điểm nghi ngờ nào, những dòng chữ nắn nót không cần hắn phải suy nghĩ thêm, thông qua dòng chữ này trong đầu hắn cũng tự hiện lên từng khung cảnh. Không thể không nói, bản cáo trạng này, Đệ Ngũ Hạo quả thực là bỏ không ít công sức. Thẳng thắn, chân thành, tha thiết, khách quan miêu tả lại mọi chuyện, cũng không có bất kì một cảm xúc cá nhân nào trong đó. Cho nên, những chỗ đáng để cân nhắc và hoài nghi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều bởi nó cũng đã bày ra trước mắt rồi.

Trước tiên tạm thời không bàn đến khúc mắc hai mươi năm trước, mối ân oán cũ này cũng chỉ là tiền đề để căn cứ thêm thôi, trong vụ án này, mấu chốt là ở sự kiện Vương Hòa Thuận quay về thành Viễn Tây ba năm trước. Thực ra chuyện này cũng không tính là quá phức tạp, cũng không phải hắn thiên vị, mà là theo hắn, câu chuyện được kể trong bản cáo trạng này quả thực có vấn đề. Vương Hòa Thuận bị hãm hại rồi bị nhốt vào tù, rốt cuộc có phải là do Cổ Niệm Sơn làm hay không?

Nếu như phải, vậy những chuyện xảy ra bên dưới cũng có thể xảy ra, nhưng nếu không phải, vậy thì mẫu thân của Vương Tiểu Phù là Vương Nguyệt Anh chạy đến Thanh Khâu hành thích Cố Niệm Sơn e là do ý kiến chủ quan mà thôi, chuyện bà ấy hành thích không thành mà tự sát lại là một chuyện khác.

Nếu như chuyện này kết thúc ở đây thì cũng thôi, những chuyện không rõ ràng nhất chính là những việc mà Vương Tiểu Phù gặp phải. Mà đây, cũng chính là điểm nghi vấn và trọng điểm của vụ án này. Theo Liêu Thanh Vân, đẩy một cô nương đơn giản ngây thơ không hiểu sự đời xuống làm kĩ nữ trong thanh lâu, người đứng sau chuyện này phải mang oán hận lớn đến đâu cơ chứ?

Mà trong bản cáo trạng này viết, người đứng sau chuyện này, chính là thế tử Hải Ngân Châu của Cố Niệm Sơn. Nếu như là Hải Ngân Châu, vậy thì, Hải Ngân Châu và Vương Nguyệt Anh phải có thâm thù đại hận sâu đến mức nào để có thể khiến người con gái vô tội của Vương Tiểu Phù phải sống không bằng chết chứ?

Nếu như không phải, vậy những chuyện mà Vương Tiểu Phù gặp phải là do ai đứng đằng sau giật dây? Theo lý mà nói, Vương gia đã phá sản, lại đã cách đó mười sáu năm, ai lại còn có mối thâm thù đại hận với một tiểu cô nương sinh ra và lớn lên ở thôn quê chứ?

Còn có Đào Hoa công tử giúp Vương Tiểu Phù điều tra rõ chân tướng đó, người ra lệnh cho Hồng Di ở Bách Hoa Lầu khiển cho số phận Vương Tiểu Phù trở nên bị thảm và Đệ Ngũ Hạo tình cờ cứu được Vương Tiểu Phù đó cũng rất đáng nghi.

Đặc biệt là Đào Hoa công tử đó và Đệ Ngũ Hạo!

Liêu Thanh Vân nhìn chằm chằm bản cáo trạng, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, hắn ngây người, đáng tiếc suy nghĩ đó lướt qua quá nhanh khiến hắn không kịp nắm bắt lấy đầu mối. Liêu Thanh Vân nhắm mắt rồi vuốt vuốt mày, yên lặng một hồi lâu, hắn lại mở mắt ra lần nữa, gấp quyển cáo trạng lại.

Sau đó, hắn mở trang sách trắng ra, ngồi ngây người một lát, nâng bút lên viết tấu chương dâng lên hoàng thượng.

Bất kể là ai đang đứng phía sau vụ án này, đây cũng đều là sự thực, có quan hệ rất lớn, hắn đều không thể làm qua loa được.