Phượng Kinh Thiên

Chương 481: MUỐN BẢO VỆ NGƯƠI

Khi Lâm gia từ chối hôn sự với Hoài Bình Lý gia khiến toàn Kinh thành sôi nổi bàn luận, thì hôn sự giữa Đệ Ngũ gia và Vũ Văn gia đã âm thầm được định rồi. Khi tin tức1được truyền ra, lễ thành hôn đã được hai nhà bắt đầu chuẩn bị.

Nói một cách nghiêm khắc, căn cơ của Đệ Ngũ gia và Vũ Văn gia đều không ở Kinh thành, nhưng Vũ Văn gia lại đề xuất8bái đường thành thân ở nơi đây mà Đệ Ngũ gia lại chẳng hề dị nghị gì mà đồng ý. Vũ Văn gia là nhà đứng đầu ở Xương Thành, còn ở Kinh thành, Vũ Văn Tranh dựa vào thủ2đoạn cao siêu của mình, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến người ta biết đến mà thôi, nhưng hắn lại nhà chuyện cưới được Linh Chi quận chúa, dùng thân phận quận mã để bước chân vào giới quyền4quý, miễn cưỡng cũng được coi là đã đứng vững nơi đây.

Lần này, Vũ Văn gia chọn gả con gái ở Kinh thành xem như cũng là lần đầu tiên thể hiện thân phận chủ nhân. Hơn nữa, người mà Vũ Văn Tam tiểu thư gả lại là người mà danh tiếng có nhiều tranh cãi cũng rất kín tiếng là Đệ Ngũ Chiếu, khiến cuộc hôn nhân này nhanh chóng trở thành việc được toàn bộ Kinh thành chú ý nhất.

Không chỉ dân chúng dân gian tò mò bàn luận mà cả vương công quyền quý, các danh gia vọng tộc, thương nhân lớn nhỏ cũng đều âm thầm chú ý đến. Dù sao thì Vũ Văn gia và Đệ Ngũ Chiểu kết thân với nhau, sức ảnh hưởng thật không thể lường được.

Đương nhiên, sức ảnh hưởng này đến từ Đệ Ngũ Chiểu. Không ai trong nước Đại Nguyên không biết, người nắm quyền của Định Dương Đệ Ngũ gia tộc chính là Đệ Ngũ Chiểu. Gia chủ Đệ Ngũ Hạo chẳng qua chỉ là con rối mà thôi, không chỉ người đời không biết mặt mũi Đệ Ngũ Hạo tròn méo thể nào mà có lẽ cả dân chúng Định Dương cũng không biết hình dáng gia chủ Đệ Ngũ gia ra sao nữa.

Trước khi thay đổi triều đại, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao kẻ thất bại thảm hại trong cuộc chiến Đệ Ngũ gia tộc là Đệ Ngũ Chiểu, rõ ràng đã thua đến mức bị chôn vùi cả đời người mà còn có cơ hội trở mình, đạp Đệ Ngũ Hạo dưới chân, lên nắm quyền lần nữa.

Đến nay, những người cảm thấy khó hiểu đều đã bừng tỉnh đại ngộ, cũng không hẹn mà cùng giữ kín như bưng từng lời nói hành động của Đệ Ngũ Chiếu, thậm chí là cả Định Dương Đệ Ngũ gia. Ai cũng không dám dị nghị chuyên ai nắm quyền Đệ Ngũ gia và làm sao Đệ Ngũ Chiếu trở mình nữa. Còn về gia chủ rồi gỗ Đệ Ngũ Hạo đáng thương tội nghiệp khiến người ta thương cảm kia, chỉ đành trách bản thân hắn thôi, ai bảo hắn vô dụng cơ chứ?

Vũ Văn Phủ.

Sau khi bị cẩm túc hơn nửa tháng, Vũ Văn Cẩm cuối cùng cũng được thả ra, bởi vì nàng đã phục tùng rồi, mà người thuyết phục nàng không ai khác chính là Nguyên Linh Chi.

Lúc này, hai người đang ở trong một cái đình nghỉ mát nào đó trong hậu hoa viên. Nguyên Linh Chi đích thân rót trà đưa đến trước mặt nàng: “Đây là cống trà trong cung, ngươi thử đi.” Vũ Văn Cẩm không đón lấy cũng không lên tiếng mà chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.

Nguyên Linh Chi không hề để ý thái độ của nàng, tự mình nhấc trà lên thưởng thức, mãi một lúc lâu sao mới chế giễu nói: “Con người quả là không biết điểm dừng, ta giúp ngươi, ngươi còn chê ta chưa giúp đủ.” “Ta không tin người lại tốt bụng như vậy, vì biểu tỉ, mối quan hệ của chúng ta chẳng tốt chút nào.” “Xem như người vẫn còn thuốc chữa, biết mình đã từng đắc tội với ta.”

“Vì thế người có ý đồ gì, sao không nói rõ ra đi? Nể tình người giúp ta không bị cấm túc nữa, ta cho ngươi một cơ hội.”

Nguyên Linh Chi thật bất đắc dĩ, có phần hết nói nổi: “Ngươi thật là kiêu ngạo đấy.”

Vũ Văn Cẩm cười lạnh: “Ngươi có thể nhấc tấm thân quận chúa tôn quý của ngươi rời đi, Vũ Văn Cẩm ta tuyệt đối sẽ không giữ.” Nguyên Linh Chi cố gắng áp chế tiếng mắng và sự phẫn nộ trong cổ họng, liếc mắt ra hiệu cho các thị nữ lui ra. Vũ Văn Cẩm thản nhiên nhìn đình nghỉ mát chỉ còn lại hai người. Lúc này, Nguyên Linh Chi mới hờ hững nói: “Ngươi đừng quên, nước Đại Nguyên là nữ để chấp chính.”

“Ngươi muốn nói gì?”

“Ta muốn nói, nếu ngay cả là hoàng đế mà phụ nữ cũng làm được vậy thì vì sao phụ nữ không thể làm chủ gia tộc?” Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nghe thấy vị đại tẩu này nói lời đáng sợ như vậy, Vũ Văn Cẩm vẫn ngây người.

Buổi chiều trong Ngự hoa viên, phong cảnh tươi đẹp, hơn nữa thời tiết hôm nay lại đặc biệt tốt, trời xanh mây trắng không chút tạp chất, cảnh sắc trên mặt đất tuyệt đẹp như tranh vẽ. Cây xanh rợp bóng mát, hoa đua nhau khoe sắc, nước xanh trong suốt như mặt gương, cầu đá nước chảy... tất cả đều xa hoa tươi đẹp, phô trương sự phú quý của nhân gian.

Nhưng cho dù là thế, nếu so ra, trong nhà thủy tạ giữa lòng hồ, người thiếu nữ nhắm mắt lười biếng nằm nghiêng trên giường để vương, vẻ đẹp của nàng còn hơn cả phong cảnh tươi đẹp như tranh vẽ bốn bề xung quanh.

Ngói vàng cột đỏ, màn sa màu vàng sáng bay lượn theo gió, tiếng cầm thanh nhã mềm mại du dương phát ra từ ngón tay nhạc sư.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Hoa Tử và mười mấy tên cung nhân thái giám đứng hầu hạ ở hai bên. Tiểu Cao Tử yên lặng bước lại gần, khi hắn đang định bước vào thì chợt dừng bước, có chút kỳ lạ nhìn Tiểu Hoa Tử, lấy ánh mắt ra hiệu.

Tiểu Hoa Tử yên lặng đứng hầu hạ bên cạnh khẽ lắc đầu với hắn: bệ hạ đang ngủ.

Ngọc Châu cũng ngước mắt lên nhìn bầu trời. Đã đúng giờ Mùi rồi, bệ hạ muốn tuyên kiến Văn đại nhân vào giờ Mùi. Tiểu Cao Tử đến bẩm báo, e rằng Văn đại nhân đã đứng ở ngoài đợi chỉ rồi.

Nhưng dạo này bệ hạ hiểm khi mới ngủ trưa, làm sao đi quấy rầy được?

Thể là, tất cả mọi người đều trở nên im lặng, ngay cả nhịp thở cũng nhịp nhàng với nhau, chỉ sợ sẽ quấy rầy giấc mộng đẹp của chủ tử. Một khắc trôi qua, hai khắc trôi qua... hàng mi dày đang nhắm lại của Nguyên Vô Ưu hơi động đậy rồi mở ra, để lộ đôi mắt đen láy xinh đẹp khiến người ta nín thở. “Canh mấy rồi?” Giọng nói vẫn còn hơi ngái ngủ. “Hồi bệ hạ, giờ Mùi ba khắc rồi.” Tiểu Hoa Tử cung kính bẩm báo.

Nguyên Vô Ưu hơi nhướng mày. Tiết trời hôm nay quá đẹp, nàng thật sự đã ngủ quên mất. Sau đó, nàng ngồi thẳng dậy. Ngọc Châu, Ngọc Thúy vội vàng dẫn công nhân tiến lên hầu hạ nàng súc miệng rửa mặt. Sau khi xong xuôi hết, Tiểu Cao Tử đứng đợi ở ngoài mới bước vào, cung kính bẩm báo: “Bệ hạ, Văn đại nhân đã đợi ở ngoài đợi chỉ rồi.”

“Tuyên.”

“Vâng.” Tiểu Cao Tử khom lưng đi ra ngoài.

Không lâu sau, Văn Vô Hà bước vào: “Tham kiến bệ hạ.”

Nguyên Vô Ưu nhấc tay: “Miễn lễ, ngồi đi.” Nói xong, nàng hờ hững liếc Tiểu Hoa Tử. Tiểu Hoa Tử hiểu ý, phất tay cho nhạc sư và các cung nhân thái giám đang đứng hầu hạ lui ra. Văn Vô Hà ngồi xuống ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lại ở trạng thái né tránh. “Xin lỗi, thời tiết hôm nay đẹp quá, cô không cẩn thận ngủ say mất, khiển Văn Khanh đợi lâu rồi.” Lúc này, Văn Vô Hà mới nhìn nàng, giọng nói bình tĩnh nhưng đôi mắt nhìn nàng lại mang theo sự cung kính: “Bệ hạ quá lời rồi.”

Khuôn mặt Nguyên Vô Ưu hiện lên ý cười rõ ràng, biểu cảm cũng ôn hòa hơn: “Đây không phải là triều đình, văn khanh không cần xa cách quá.”

Văn Vô Hà không nói, khẽ mím môi nở một nụ cười.

Nguyên Vô Ưu nhấc tách trà lên nhấp môi rồi mới thản nhiên nói: “Tình hình Kinh thành rắc rối phức tạp mà ngươi lại là người thị tộc, muốn hòa hợp không phải là chuyện dễ, ngươi không cần vội vàng quá.” Khuôn mặt Văn Vô Hà hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình thường, buông mắt nói: “Thần biết.” Nguyên Vô Ưu như không phát hiện ra sự mất tự nhiên trong phút chốc của hắn. Nàng đặt tách trà xuống, im lặng một lát rồi híp mắt phân phó: “Đệ Ngũ Chiếu muốn cưới Vũ Văn gia Tam tiểu thư, ngươi đi sắp xếp một chút, trang trí dịch quán để hắn bái đường.”

Tim Văn Vô Hà run lên, ngước mắt nhìn nàng chằm chằm, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cung kính buông mắt: “Thần tuân chỉ.” Trên triều đình, người người bắt đầu dậy sóng vì liên hôn giữa Đệ Ngũ Chiếu và Vũ Văn gia, bệ hạ lại đích thân cho phép Đệ Ngũ Chiếu bái đường thành thân tại dịch quán, e rằng người sẽ khiến triều đình, thậm chí là cả Kinh thành dậy sóng lần nữa.

Nguyên Vô Ưu buông tách trà xuống, hờ hững nói: “Cô sẽ không bạc đãi bất cứ ai.” Ánh mắt nàng sáng ngời nhìn thẳng vào hắn, khẽ mỉm cười: “Đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Văn khanh, cô chỉ là đang nhắc nhở ngươi, phép vua thua lệ làng, chứ không phải đang cảnh cáo ngươi.”

Văn Vô Hà hơi ngây người, khóe môi lập tức nhếch lên.

Nguyên Vô Ưu đứng dậy đi đến bên lan can, nhìn những chú cá vàng ngoi lên ngoi xuống trong đáy hồ xanh biếc, sắc mặt hòa hoãn hơn: “Cổ Lăng đang thu gom quyền lực, cô không phải là không biết.” Văn Vô Hà đứng sau lưng cách nàng ba bước, nghe thấy lời nàng, hắn lại ngây người lần nữa, kìm nén lời nói sắp buột miệng, duy trì sự im lặng.

“Có lẽ tất cả mọi người bao gồm cả Văn khanh đều cho rằng, Cổ Lăng thâu quyền là do cô dung túng.” Nguyên Vô Ưu quay đầu nhìn hắn đang muốn nói lại thôi, khẽ mỉm cười: “Thật ra các ngươi đoán không sai.”

“Thần...”

Nguyên Vô Ưu nhẹ phất tay, Văn Vô Hà im lặng.

“Cô không phản đối các ngươi thâu quyền thậm chí là lộng quyền, nước trong quá thì không có cá. Văn khanh, các ngươi đều là tuấn tài, sinh ra đã là những người lộng quyền rồi, muốn áp chế các ngươi không lộng quyền thì các ngươi sẽ phục tùng ta được bao lâu? Không quá mấy năm, các ngươi sẽ sinh ra bất mãn với cô, chỉ cần có sự bất mãn rồi, cô còn có thể ngồi vững vị trí này được sao?”

Lời phản bác của Văn Vô Hà nghẹn lại trong cổ họng. Hắn mím môi, sắc mặt hơi nghiêm lại, mãi một lúc sau mới thều thào: “Thần không biết những người khác suy nghĩ như thế nào, nhưng thần...” Nguyên Vô Ưu lại phất tay lần nữa, ngăn lời nói của hắn.

“Ta tin tưởng ngươi.”

Ta tin tưởng ngươi... bốn chữ này lọt vào tai khiến Văn Vô Hà hoảng hốt.

“Văn khanh, ta tin tưởng người. Vì vậy, cũng xin người tin tưởng ta, ta ngồi lên vị trí này, tiền để đầu tiên là duy trì sự ổn định của nó, vì thế, đừng vì lo lắng cho cô mà rối loạn bước chân ban đầu của ngươi, cũng đừng khiến cô có một ngày phải cảm thấy khó xử.”

Văn Vô Hà nhìn nàng đăm đăm, Nguyên Vô Ưu hơi nhướng mày. Hai người bốn mắt nhìn nhau mất một lúc lâu, sau đó Văn Vô Hà khom người quỳ xuống nhưng chẳng nói điều gì.

Không nói điều gì là bởi vì không còn gì để nói. Nàng vẫn luôn là nàng, mà hắn suýt chút nữa đã lạc lối, tưởng rằng nàng không còn là nàng nữa. Nguyên Vô Ưu bước lên cúi người giơ tay ra, đích thân đỡ hắn dậy.

“Còn không đứng lên đi, cô không đỡ được ngươi.” Văn Vô Hà nói ra lời xúc động không chút phòng bị: “Cứ như thế này cả đời không thay đổi được không?” Nguyên Vô Ưu hơi ngây người. Văn Vô Hà cũng bị lời buột miệng nói ra của mình làm cho ngẩn ngơ.

Vãn Vô Hà ho nhẹ một tiếng rồi buông mắt nhưng vẫn lặp lại lần nữa, khuôn mặt cúi thấp khiến người ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn nhưng không khó nghe ra sự kiên trì trong giọng nói: “Cứ như thế này cả đời không thay đổi, bệ hạ tín nhiệm thần, thần trung thành với bệ hạ.” Nguyên Vô Ưu híp mắt, nhẹ nhàng buông bàn tay đang đỡ cánh tay hắn, lùi lại một bước, trịnh trọng hỏi: “Văn Vô Hà, ngươi chắc chắn đây không phải là quyết định trong lúc xúc động mà là người chắc chắn mình có thể làm được chứ? Một đời người rất dài, giữ một lời hứa rất khó khăn.”

“Nói ra miệng đích xác là vì xúc động, nhưng sự xúc động này không phải là sự cảm động và cảm xúc nhất thời mà là đến từ dũng khí. Vô Hà rất chắc chắn, ngay từ đầu đã rất chắc chắn rồi.” “Ngươi dùng lời hứa của mình để đổi lấy lời hứa của ta, ngươi phải biết điều này cũng đồng nghĩa với việc người mua dây buộc mình, ràng buộc chính chân tay của mình.”

“Thần lại không cảm thấy như vậy. Trong mắt bệ hạ, Vô Hà đang tự mua dây buộc mình, nhưng trong lòng Vô Hà, đây lại là nơi gửi gắm trái tim.”

“Gửi gắm trái tim?” Nguyên Vô Ưu bước lên trước một bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, tà váy rộng rãi bung xõa trên mặt đất, hình tường vẫn phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng bộc lộ sự tôn quý vinh hoa và cả... ngang ngược mà chỉ để vương mới có.

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, thâm sâu khó dò hỏi: “Vì sao?” Lần này, Văn Vô Hà im lặng rất lâu rồi mới nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, không trốn không tránh, chân thành nói: “Bởi vì trái tim thần không chỉ muốn bảo vệ người, mà nó đang nói với thần, nhất định phải bảo vệ người.”

Bởi vì không thể đứng kề vai bên người nên ta muốn đứng ở nơi gần người nhất, chỉ cần người quay đầu là có thể nhìn thấy ta, cho dù cả đời này chỉ là quân và thần, ta cũng cam tâm tình nguyện.