Phượng Kinh Thiên

Chương 468: MUỐN CẦU XIN (1)

Bên ngoài biệt viện hoàng gia, Lý Diễm đi theo phía sau thái giám dẫn đường, đi được nửa canh giờ, mới dừng lại. Trên suốt cả con đường, đèn lồng như mây, phồn hoa vô ngần. Lúc đến Triều Dương Điện - nơi tổ chức yến hội, nơi đây đã rất náo nhiệt.

Trong đại điện rộng rãi vô cùng, đèn cung đình lượn lờ, ánh nến1lung linh, ánh sáng chiếu lên những viên dạ minh châu to bằng quả trứng gà ở hai bên bảo tọa phía trên tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tỏ rõ khí thế hoàng gia.

Sự góp mặt của các cung nữ, thái giám, thị vệ, bá quan văn võ, vương tôn công tử trong phủ khiến cho đại diện rộng rãi trống trải trở nên phồn hoa8náo nhiệt.

Lý Diễm đứng ở trong đám người đó, trong lòng có chút hoảng hốt, mãi cho đến giờ phút này, hắn cuối cùng mới thật sự cảm nhận được cảm giác chân thực. Hắn nên cảm ơn Văn Vô Hà, nếu như không phải Văn Vô Hà bức ép hắn, có lẽ, giờ phút này đây, người ở nơi này đã không phải là hắn rồi.

“Lý2gia chủ.” Lý Diễm thu lại tâm tình, trên mặt mang theo một nụ cười vừa vặn, thích hợp mà nhìn về phía hai người đang đi về phía hắn, trả lễ: “Trần thiếu chủ, Trịnh thiếu chủ.”

Người của hai nhà Trần Thị ở Ứng Trung và Trịnh Thị ở Quảng Nam đến đây không phải là tộc trưởng, nhưng lại là người dành chính ngôn thuận4kế thừa chức vị gia chủ đời tiếp theo, địa vị của họ ở trong gia tộc vô cùng vững chắc, phái bọn họ đến đây chúc mừng Tấn Để đăng CƠ, đây chính là hành động thể hiện ý trung thành theo một cách khác của hai gia tộc với nữ để vừa đăng cơ.

Tuy trên thân phận vẫn còn là thiếu chủ, nhưng Trần An Hà và Trịnh Gia Dương đều đã đến tuổi trưởng thành, hành vi và cử chỉ đều thể hiện sự trầm ổn, cũng đã bắt đầu nắm quyền.

Sau khi ba người hàn huyên xong, thái giám dẫn họ ngồi xuống vị trí của mình. Rõ ràng, đây là vị trí chuyên thuộc về sáu đại thị tộc bọn họ.

Sau khi tiến vào, ba người đều ngây người, bởi vị trí ghế ngồi phía trên bên cạnh bọn họ, Đệ Ngũ Chiếu vậy mà lại ngồi xuống, lại còn đang thản nhiên ngồi uống rượu, trên người tỏa ra một khí tức khiến người khác vừa nhìn vào liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thực ra, vẻ bề ngoài của Đệ Ngũ Chiểu vô cùng anh tuấn, nhưng đáng tiếc giữa chân mày lại có một tầng khí u ám bao quanh, khiến cho người khác tránh xa hắn. Ba người đều không nhịn được nhíu mày lại. Bọn họ đều biết tộc trưởng của Đệ Ngũ gia là Đệ Ngũ Hạo, chứ không phải người trước mặt, nhưng... trong một tình huống như thế này, người đến tham gia yến hội trước lại là hẳn. Điều này rõ ràng là có gì đó không thể hiểu được!

“Chiếu công tử.”

Ba âm thanh cùng vang lên, sau đó lặp lại, không nhiệt tình nhưng cũng không lạnh lùng, đều là những người thông minh, nắm bắt điều chỉnh thái độ vô cùng tốt. Động tác rót rượu của Đệ Ngũ Chiểu cũng không bởi vì tiếng chào hỏi của ba người kia mà dừng lại, mãi cho đến khi rót đầy một ly rượu, hắn mới bỏ bình rượu xuống, lạnh nhạt quay đầu về phía ba người kia gật đầu, coi như là đáp lễ. Đối với phản ứng của hắn, thành thực ra, trong lòng ba người đều có chút khó chịu, nhưng lại không thể hiện ra mặt.

Sau khi ba người ngồi xuống, mỗi người đều mang một tâm tư, cũng không ai còn tâm trạng để hàn huyên với nhau nữa, mãi cho đến khi... lại có thêm một người đến. Nếu như nói rằng, sự tồn tại của Đệ Ngũ Chiếu khiến cho bọn hắn có tâm trạng khác thường, vậy thì lúc này, sự xuất hiện của người kia càng khiến cho lòng bọn họ nổi lên sóng gió. Hạng Thị hành sự kiêu căng, ngạo mạn trong số tất cả các thị tộc cũng đã âm thầm đổi chủ mà không một ai hay biết trong cuộc nội chiến kia.

Người đến không phải ai khác, đó là Không Vô Hồn.

Vẫn là một thân quần áo màu đỏ như xưa, phong hoa vô ngần, uyển chuyển như hạc bay, khiến người khác say đắm.

Không Vô Hồn cười như không cười vô cùng biếng nhác ngồi xuống vị trí của Hạng Thị, đôi mắt di chuyển trên người Đệ Ngũ Chiểu một vòng, có chút vui thích với hành động nhàn nhã tự rót tự thưởng thức rượu của Đệ Ngũ Chiểu, y cầm ly rượu lên thể hiện ý tán thưởng với hắn.

Ánh mắt âm trầm của Đệ Ngũ Chiểu lướt đến y, sắc mặt không biểu cảm. Không Vô Hồn cười thấp một tiếng, không chút bất ngờ với hành động có chút xa cách của hắn, biếng nhác nghiêng người về phía cung nữ bên cạnh vẫy vẫy tay, hạ thấp giọng mang theo chút ý cười: “Đi lấy cái gối dựa đến đây.” Cung nữ bên cạnh ngơ ra một hồi, sau đó cung kính lui xuống dưới. Một lát sau, nàng liền quay lại với cái gối mềm trong tay. Không Vô Hồn biếng nhác ngồi dựa vào ghế, cúi mặt thấp xuống, giống như là chìm vào trong thế giới của mình vậy. Hành động của y cùng với hành động tự rót rượu tự uống của Đệ Ngũ Chiểu khiến người khác chú ý không thôi.

Văn Vô Hà vẫn luôn đứng nói chuyện nhàn rỗi cùng các vị đại thần đi qua, họ nhẹ một tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh xung quanh Không Vô Hồn.

“Hàng gia chủ.”

Không Vô Hồn ngẩng đầu rồi nhướng mày lên, sau đó nói: “Đừng, ta không có hứng thú với chức vị gia chủ của Hạng gia, Văn đại nhân vẫn nên kêu ta là Vô Hồn công tử thì sẽ thoải mái hơn.” Y không thích hợp làm gia chủ của Hạng gia, nhưng y lại rất thích khống chế vui buồn và sự sống chết của những người trong Hàng gia.

Hạng gia, chính là món đồ chơi trong tay hắn.

Văn Vô Hà rất lưu loát đổi cách xưng hô: “Vô Hồn công tử.”

Không Vô Hồn ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe mắt liếc qua những người khác ở bên cạnh, giọng nói có chút giễu cợt: “Xem ra, so với việc làm gia chủ của gia tộc, Văn đại nhân vẫn thích làm quan trong triều hơn. Văn đại nhân công lao khổ lao đều nhiều, rất được bệ hạ xem trọng, so với việc chỉ làm chủ một gia tộc, đi theo bệ hạ, nói không chừng sẽ được lưu danh sử sách đấy chứ.”

Văn Vô Hà nhàn nhạt cười, ánh mắt lại chuyển sang những người khác, cúi đầu chào hỏi.

Đệ Ngũ Chiếu nhìn Văn Vô Hà như vậy, có chút hoang mang. Văn Vô Hà vẫn lạnh nhạt cao ngạo như trước, nhưng giữa đầu mày lại có thêm một điều, đó là điều mà trước giờ Văn Vô Hà chưa từng có. Có lẽ vị Vô Hồn công tử này nói đúng, so với làm chủ một gia tộc, Vãn Vô Hà vẫn bằng lòng làm quan trong triều hơn.

Bình Duệ thu lại ánh mắt rồi cúi mặt xuống, khẽ mỉm cười. Hắn thật sự càng ngày càng thấy có hứng thú rồi. Những người cùng phe đều là người tài giỏi, đối thủ cũng là rồng phượng giữa biển người, gió thổi mây bay, thật là một cuộc sống có tỉnh thử thách mà.

Liệu Thanh Vân cảm nhận được sự thất thần của Cổ Lăng ở bên cạnh nên nhìn theo ánh mắt hắn, liền nhìn thấy Văn Vô Hà đang nói chuyện với Không Vô Hồn, hắn liền nhớ đến lời đồn trong dân gian, không tự chủ mà nhíu mày lại, sau đó nâng mắt lên lại thấy Lâm Duy Đường đang nói chuyện với mấy vị quan võ.

“Thanh Vân?” Cổ Lăng thu hồi ánh mắt lại, bỗng nhìn thấy Liệu Thanh Vân đang nhíu mày, hắn không tự chủ được mà nhướng mày lên. Liêu Thanh Vân thu lại tâm tình, lắc lắc đầu với Cổ Lăng: “Không sao.“. Cổ Lăng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, khóe mắt liếc thấy một người, nghĩ ngay đến chuyện kia, thấp giọng hỏi: “Chuyện của Đào gia, huynh định xử trí như thế nào?”

Liệu Thanh Vân ngây người rồi chậm rãi nhíu mày lại. Việc giải trừ hôn ước được ban cho khi trước không khó, nhưng cũng không dễ, hắn làm sao có thể để chuyện này làm phiền tới nàng? Thấy được vẻ mặt hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, Cố Lăng nghĩ một chút, đề nghị: “Hay là...” “Chuyện này ta sẽ xem xét rồi xử lý.” Liêu Thanh Vân cắt đứt lời nói của Cố Lăng.

Cổ Lăng ngây người, rũ mắt xuống. Bây giờ, Thanh Vân chắc là đã yêu nàng sâu sắc rồi. Người tôn quý như nàng, ai có thể sánh vai với nàng chứ?

“Bệ hạ giá đáo!”

Đại điện vốn đang náo loạn bởi vì một tiếng hô này mà bỗng yên tĩnh lại. Sau khi sự yên tĩnh qua đi, tất cả mọi người đều dừng động tác lại, đồng loạt đứng dậy quỳ xuống hành lễ.

Nguyên Vô Ưu mặc một bộ áo bào màu vàng hoa lệ uyển chuyển mà đến, phía trên váy thêu hình muôn chim và phượng hoàng ở ngay đầu váy nơi chạm đất, tất cả đều lộ ra một sự cao quý vô ngần, khiến người khác kinh ngạc đến mức không dám nhìn thẳng. Mà trên thực tế, quả thực cũng không có ai dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nàng lúc đó.

Nguyên Vô Ưu ngồi xuống bảo tọa. Đối với những người quỳ rạp dưới đất, bất kể là trong lòng hay trên mặt, nàng đều không có cảm xúc gì nhiều, chỉ là bảo bọn họ đứng dậy như bình thường mà thôi.