Phượng Kinh Thiên

Chương 433: SỐNG CHẾT CỦA NGƯỜI KHÁC CÓ LIÊN QUAN GÌ ĐẾN HẮN? (2)

“Đại ca, sự việc đúng như chúng ta dự đoán. Đến bây giờ, phụ vương cũng không thể hạ được

Hoài Bình.” Nguyên Mộ ngước mắt lên nhìn nàng, im lặng mất một lúc mới thản nhiên nói: “Quả thật không thể giữ lại Nguyên Vô Ưu.”

Nguyên Lạc thở dài một tiếng: “Đúng vậy, người này không thể giữ lại được. Có nàng ta ở đó, chúng ta không thể đánh chiếm được Hoài Bình, mà đây lại có đại quân chống chọi, mặc dù nhìn thì có vẻ thua liên tiếp phải lui, nhưng chúng ta1không thể giằng co lâu dài được.” “Lòng muội không nỡ sao?” Nguyên Mộ lạnh lùng lên tiếng.

Nguyên Lạc trầm mặc mất một lúc lâu, sau đó mới yếu ớt lên tiếng: “Nàng ta là người duy nhất khiến muội tâm phục khẩu phục, chỉ là thật đáng tiếc, nàng ta không hề muốn giúp sức cho chúng ta. Hiển nhiên, nàng ta và Hoài vương lựa chọn nâng đỡ Tam hoàng tử.”

Nguyên Mộ không lên tiếng. Tam hoàng tử xuất hiện trong thời điểm này, lại có thêm Nguyên Vô Ưu giúp đỡ, chỉ cần8nhìn là biết.

“Tam hoàng tử dưỡng thương trong thành Hoài Bình, Nguyên Vô Ưu nắm quân quyền quân Trần Hoài và Hổ Doanh, không thể không nói, bọn họ thật biết cách tính toán. Cho dù Nguyên Hạo Thiên có nghi ngờ thì với tình thế bây giờ, ông ta chỉ có thể đánh cuộc một lần.” Bản lĩnh lớn nhất của Nguyên Vô Ưu chính là nhìn thấu được tâm tính của Nguyên Hạo Thiên, vì vậy nàng ta làm việc gì cũng có thể làm ít mà hưởng công to.

Nói thật, nếu như nàng2mà là Nguyên Vô Ưu, nàng cũng sẽ lựa chọn phò tá Tam hoàng tử chứ không về quy thuận phía bọn họ đây.

“Được rồi, muội đừng để tâm đến chuyện này nữa, phụ vương sẽ tùy theo tình thế mà làm.” Ấn tượng về Nguyên Vô Ưu trong Nguyên Mộ rất sâu sắc. Trên một phương diện nào đó, hắn thậm chí còn bái phục nàng, nhưng những thứ này không thể so sánh với cừu hận và ước mơ của hắn, chỉ cần cản trở đường đi của hắn thì người có ấn tượng4sâu sắc hơn nữa cũng phải diệt trừ.

Nguyên Lạc nghe giọng nói lạnh lùng của hắn, kể từ khi Thanh Trần làm thiếp trong Hoài Vương Phủ, huynh trưởng chẳng còn chút sức sống nào nữa.

Có lúc, nàng không nhịn được mà lo lắng.

Huynh trưởng dựa vào cừu hận với Nguyên Hạo Thiên để vực dậy bản thân. Nếu như đến một ngày, bọn họ đánh vào trong Kinh thành, cướp hoàng vị của Nguyên Hạo Thiên rồi lấy mạng của ông ta, lúc ấy huynh trưởng phải lấy gì để chống đỡ đây?

Bờ sông Định Dương ngày hè là khoảng thời gian phồn hoa náo nhiệt nhất trong năm. Giữa rất nhiều thuyền hoa, bên bờ sông vốn là hàng liễu xanh xanh nay đột nhiên xuất hiện một tòa lầu các hoa lệ.

Bên trên có một tấm biển nổi bật: Túy Hồng Lâu.

Mặc dù thuyền hoa xếp thành hàng dài trên sông, nhưng Túy Hồng Lâu bên bờ sông vẫn nhận được sự chú ý, nghiễm nhiên đứng đầu bảng.

Trong gian sương phòng sáng sủa hoa lệ trên lầu hai, Đệ Ngũ Chiểu nằm dài trên ghế quý phi, tay ôm một cô gái mềm mại diễm lệ trong lòng. Hai người thỉnh thoảng lại rót rượu cười đùa suồng sã, bầu không khí trong sương phòng thật khiến người ta mặt đỏ tía tai.

Khi bầu không khí trong sương phòng ngày càng mờ ám thì bên ngoài phòng vang lên tiếng hỗn loạn.

“Bỏ ta ra...”

Tiếng nói quen thuộc vang lên, người phụ nữ mặt đỏ lựng thở gấp đang dựa vào lòng Đệ Ngũ Chiếu liền ngẩng đầu lên, che miệng cười: “Chiếu thiếu gia, tên nô tài Hạo công tử này của ngài thật trung thành nhỉ?”

“Ừ.” Đệ Ngũ Chiếu khép hờ mắt khẽ đáp một tiếng.

“Bỏ ta ra, ta muốn gặp Chiếu thiếu gia.” Bên ngoài vang lên tiếng Tiểu Lương Tử tức tối la hét, âm lượng to đến mức muốn người bên trong phải nghe thấy.

Đệ Ngũ Chiếu nhếch môi nuốt ngụm rượu ngon mà cô gái trong lòng đút cho, đôi mắt khép hờ mở ra, một đôi mắt tà mị khiến cô gái trong lòng hắn không nhịn được mà run người. Bây giờ ở Định Dương, ai cũng biết Đệ Ngũ Chiểu mới chính là vua của chốn này. Hắn ta làm việc quái đản, thủ đoạn tàn ác để đối phó với những người chống lại hắn và những kẻ không phục tùng hắn, thật khiến người ta vô cùng phẫn nộ. Đệ Ngũ gia nay đã bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay. Hắn khống chế gia chủ Đệ Ngũ gia, khiến Đệ Ngũ Hạo chỉ là kẻ có danh chứ không có thực quyền, ép người của Đệ Ngũ gia không thể không làm rùa rụt đầu, nhìn thấy hắn thì không dám thở mạnh. Sau khi hắn hạ lệnh đóng cửa Hà Vận, ngay cả tri phủ đại nhân gặp hắn cũng phải cúi đầu khom lưng, vô cùng sợ hãi.

“Cho hắn vào đi.”

Sau lời của Đệ Ngũ Chiếu, Tiểu Lương Tử kêu gào ngoài cửa bị đẩy mạnh vào ngã nhào trên đất. Đệ Ngũ Chiếu nhìn hắn nhướng mày. Tiểu Lương Tử bò dậy, ngẩng đầu nhìn thấy thiếu thiếu gia đang nằm dài trên ghế quý phi thì cảm thấy tức giận trong lòng nhưng không dám thể hiện ra mặt, chỉ đành cẩn thận bước lên một bước, nịnh nọt nói: “Nô tài thỉnh an chiếu thiếu gia.”

Người phụ nữ trong lòng Đệ Ngũ Chiếu tò mò liếc mắt đánh giá Tiểu Lương Tử. Nàng biết tên hầu này thật ra không phải là người hầu, mà là đại tổng quản đại trạch Đệ Ngũ gia bên người Đệ Ngũ Hạo. Nhưng trước mặt Đệ Ngũ Chiếu, hắn chẳng còn tác phong của tổng quản nữa mà chỉ thấp kém như một tên hầu mà thôi.

“Tiểu Lương Tử, ngươi đến gặp ta để thỉnh an thôi sao?”

Mặt Tiểu Lương Tử đỏ lựng, thân hình đang khom xuống ngày càng cúi thấp hơn, trong giọng nói thậm chí còn mang ý cầu xin: “Chiếu thiếu gia, công tử sai nô tài mời người trở về.”

“Vậy sao?”

“Vâng.”

“Có việc gì sao?” Đệ Ngũ Chiếu thản nhiên hỏi.

Tiểu Lương Tử mấp máy môi, gượng cười: “Nô tài không biết.” Chiếu thiếu gia căn bản đang giả câm giả điếc. Hắn không tin chiếu thiếu gia không biết tình hình trong thành.

“Vậy thì đợi người biết rồi lại đến báo cho bản thiếu gia. Bản thiếu gia mệt rồi, lui xuống đi.”

“Nhưng... Nhưng mà...” Tiểu Lương Tử rất khó xử. Hắn khó khăn lắm mới đợi được lúc Chiếu thiếu gia vui vẻ nên chịu gặp hắn, nếu thiếu gia không quay về, hắn làm sao ăn nói với chủ tử đây?

“Người đâu, tiễn Lương tổng quản đi ra.” Thấy hắn cứ chôn chân ra đó không đi, Đệ Ngũ Chiếu tốt bụng lên tiếng.

Tiếu Lương Tử run người, vội vàng nói: “Không cần không cần, nô tài tự mình đi được, tự mình đi.”

Đệ Ngũ Chiểu lười biếng liếc mắt nhìn hắn rồi nhàm chán nhắm mắt lại. Tiểu Lương Tử thấy hắn như vậy thì hận đến nghiến răng. Chiều thiếu gia quả thật quá ngông cuồng đáng ghét rồi, nhưng... người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Không chỉ riêng hắn, khắp cả Đệ Ngũ gia, bất kể là trong ngoài trên dưới, ai cũng biết rằng người nắm quyền thật sự chính là Đệ Ngũ Chiếu chứ không phải công tử nhà hắn.

Công tử nhà hắn đã bị Chiếu thiếu gia cướp thực quyền từ lâu rồi. Bây giờ, Chiếu thiếu gia tự mình quyết định tạm ngừng Hà Vận Đệ Ngũ gia tổn thất nghiêm trọng không nói, ngay cả các thương nhân trong thành cũng vô cùng bất mãn, toàn bộ đều gây áp lực cho Đệ Ngũ gia.

Nhưng bọn họ có bất mãn cũng không dám chỉ trích Chiếu thiếu gia mà chĩa thẳng mũi nhọn vào công tử, chỉ trích công tử vô năng, không xứng là gia chủ của Đệ Ngũ gia.

Vì vậy mới có việc hắn năm lần bảy lượt đến Túy Hồng Lâu cầu kiến Chiếu thiếu gia nhưng lại bị Chiểu thiếu gia đùa giỡn như khỉ.

Sau khi Tiểu Lương Tử rời đi, một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong sương phòng của đôi nam nữ đang vô cùng phóng đãng.

Đệ Ngũ Chiếu đẩy người phụ nữ ra rồi ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nói: “Đi ra.”

Người phụ nữ không để ý thấy trong phòng có người, còn tưởng là mình làm gì khiến chiếu thiếu gia không vui, khuôn mặt bị dọa sợ đến trắng bệch, bộp một tiếng quỳ sụp xuống đất cầu xin, nhưng đột nhiên người nàng mềm nhũn ngã nhào xuống đất.

Đệ Ngũ Chiếu không còn sự ngông nghênh và thoải mái ban nãy nữa. Mặc dù hắn đang ngồi nhưng khuôn mặt lại cung kính nhận lấy bức thư người nọ đưa cho, mở ra ngay lập tức. Sau khi đọc xong, hắn giơ thư ra cây nến để đốt. Mãi đến khi bức thư đã bị đốt thành tro bụi, hắn mới trầm giọng nói: “Nói với chủ tử, Đệ Ngũ Chiều nhất định sẽ không để người thất vọng.”

Người nọ lặng lẽ đến, cũng lặng lẽ biến mất, từ đầu đến cuối không hề nói một câu nào. Đệ Ngũ Chiếu chậm chạp dựa vào ghế quý phi lần nữa, sắc mặt hơi nghiêm trọng. Hắn biết người mà mình đầu quân đang làm chuyện gì, cũng biết việc này rất nguy hiểm, nhưng trong lòng hắn lại không hề sợ hãi, ngược lại còn rất mong đợi kết quả nữa.

Thành công, hắn đương nhiên rất vui mừng, thất bại, chẳng qua cũng chỉ là tru di cửu tộc Đệ Ngũ Thị của hắn mà thôi.

Mà hắn, Đệ Ngũ Chiếu, bây giờ đã không còn sợ chết, những thứ nên và không nên nếm trải, nên và không nên làm, hắn đều đã trải qua hết rồi, còn có gì đáng sợ nữa đâu? Còn kết cục của đám người tộc Đệ Ngũ Thị, hắn chưa bao giờ quan tâm. Sống chết của những người đó có liên quan gì đến hắn?