Phượng Kinh Thiên

Chương 431: SÁP NHẬP HAI ĐỘI QUÂN

Lúc Nguyễn Trọng Sinh được khiêng về thì đã bị thương rất nặng.

Trong doanh trại của chủ tướng, toàn bộ thái y đi theo đều không dám lơ là, cẩn thận chờ đợi để chuẩn bị trị thương cho hắn, nhưng Nguyễn Trọng Sinh lại gắng gượng chút sức lực còn lại, mệnh lệnh cho tiểu thái giám bên cạnh đi mời Nguyên Vô Ưu đến.

Nhìn thấy Nguyên Vô Ưu bước vào, Nguyễn Trọng Sinh mạnh mẽ chống đỡ, cố hết sức vươn tay về phía Nguyên Vô Ưu,1thứ nằm trong lòng bàn tay hắn chính là binh phù.

Nguyên Vô Ưu nhìn lướt qua tay của Nguyễn Trọng Sinh, sau đó dời tầm mắt về gương mặt trắng bệch lãm tấm mồ hôi của hắn, rồi chỉ nhìn hắn chằm chằm mà không nói một lời.

“Hoàng... hoàng tỷ, ta... tin tưởng tỷ!” Tin tưởng nàng nhất định sẽ không làm hắn thất vọng. Quốc gia đang gặp nạn, nàng không chỉ đang giúp một mình hắn, cho dù trong lòng nàng hận phụ hoàng, nhưng nếu không8có phụ hoàng, kết cục của các hoàng tử và công chúa bọn họ cũng sẽ rơi vào thê thảm.

Mấy vị phó tướng thấy Tam hoàng tử đưa binh phù cho Vô Ưu công chúa đều hơi nhíu mày lại. Mọi người đều đổ dồn tầm mắt về phía Đổng tướng quân tuy sắc mặt không vui nhưng vẫn chưa lên tiếng. Họ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng mím môi, nghiêng mặt sang chỗ khác không nói câu nào.

Nguyên Vô Ưu lẳng lặng dõi theo đôi mắt2của Nguyễn Trọng Sinh, nơi ấy có hy vọng, có trông mong, còn có chân thành. Không thể không nói, hắn dùng cách này để có được lời hứa của nàng quả thật rất cao minh, mà nàng cũng có chút tán thưởng hắn, nhưng tán thưởng thì tán thưởng, điều này cũng không thể thay đổi lập trường của hắn và nàng. “Bản công chúa không hiểu cách dẫn binh.” Ánh sáng trong mắt Nguyễn Trọng Sinh phai nhạt không ít, nhưng hắn vẫn quật cường dõi theo4nàng, đôi môi tái nhợt bị cắn đến bật máu vì nhịn đau.

“Công chúa điện hạ, xin người hãy nhận lấy, Tam hoàng tử sắp chống đỡ không được rồi.” Tiểu thái giám thiếp thân của Nguyễn Trọng Sinh thấy chủ tử của mình cố nén đau, lập tức quỳ xuống cầu xin. Thấy tình hình như vậy, mấy vị phó tướng đưa mắt nhìn nhau một phen, sau đó đều nhìn về phía người đứng đầu là Đổng tướng quân của bọn họ.

Đống tướng quân lưỡng lự một lúc mới cung kính bước lên khuyên nhủ: “Tam hoàng tử mang thương nặng trong người, hiện giờ theo quy định của quân đội thì nên do quân sự tiếp nhận chức vị giám quân.”

“Xin công chúa điện hạ giám quân.” Tất cả mọi người trong lều trại lập tức đều quỳ xuống. “Nhị hoàng tỷ...” Nguyễn Trọng Sinh thở hổn hển cầu xin.

Trước những lời cầu xin khẩn thiết của mọi người, Nguyên Vô Ưu buộc lòng phải nhận lấy binh phù. Thấy cuối cùng nàng cũng chịu nhận lấy binh phù, Nguyễn Trọng Sinh đang định nở nụ cười, nhưng rốt cuộc không thể chống đỡ được cơn đau nhức đến xé lòng mà mặc cho bản thân rơi vào bóng tối.

“Tam hoàng tử...”

Nhóm thái y canh giữ sát bên cuống quýt tiến lên chuẩn bị rút cung tên ra.

Nguyên Vô Ưu đi theo mấy vị phó tướng đến lều trại chính để bàn bạc tình hình quân sự.

Ngồi ở vị trí chủ vị, Nguyên Vô Ưu vẫn không hề lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe mấy vị phó tướng bẩm báo và đưa ra ý kiến. Đợi đến khi mọi người nói xong, nàng mới hỏi Đổng tướng quân đứng đầu. “Bản công chúa nói không biết cách dẫn quân cũng không phải là lời khiêm tốn. Đổng phó tướng, hiện giờ Tam hoàng đệ bị thương, quân tình lại cấp bách, người có ý kiến hay gì không?”

Đổng tướng quân bước ra khỏi hàng, chậm rãi nói: “Tam hoàng tử bị thương khiến lòng quân bất ổn, chúng ta không nên để đội quân tiên phong chủ lực tập trung công kích phản quân như vậy nữa. Mạt tướng cho rằng, đội quân chủ lực tiên phong nên giao cho Trấn Hoài tướng quân.” Giờ đây, phản quân đang tiến công, lẽ ra binh lính đóng quân ở Hoài Bình nên xung phong đi đầu, xông pha chiến đấu mới phải.

Nguyên Vô Ưu trầm ngâm tự hỏi một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu.

“Cứ làm theo lời Đổng tướng quân đi.”

Những ngày kế tiếp, toàn bộ đại quân đều tập trung vào chiến tranh, tiến hành một trận chiến ác liệt với phản quân của Minh Vương. Tuy Hoài Bình chưa bị công hãm, nhưng cũng bắt đầu hỗn loạn.

Gia tộc Lý Thị ở Hoài Bình không vứt bỏ hay mặc kệ dân chúng, gia chủ Lý Diệm của Lý Thị còn tổ chức cho dân chúng bảo vệ thành. Chỉ có điều, thị tộc ở các vùng lớn đã nắm giữ tuyến đường chính, do vậy không thể vận chuyển lương thực của triều đình vào được, thế nên lương thực của quân đội triều đình phải do Hoài Bình cung cấp. Trần Hoài quân đang đánh nhau với phản quan để bảo vệ Hoài Bình, bảo vệ dân chúng, nên Hoài Bình cung cấp lương thực cho họ cũng đúng lúc và đầy đủ.

Nhưng cũng không biết là vì tức giận bởi Tam hoàng tử xuất quân chưa thắng mà đã bị thương, hay là ức hiếp Vô Ưu công chúa đang giám quân là nữ nhi không thể lên chiến trường được hoặc vì một lý do gì khác, mà Lý Thị ở Hoài Bình vẫn cứ mắt điếc tai ngơ với việc cung cấp lương thực cho đại quân năm mươi nghìn người. Sau khi kiên trì được nửa tháng, đến khi thấy đại quân sắp hết lương thực, Nguyên Vô Ưu mới dẫn dắt họ thẳng tiến về tiền tuyến, hội họp với Trần Hoài quân đang chiến đấu với phản quan. Trong doanh trướng lúc này, Trần Hoài tướng quân là Hàn Sĩ Lễ dẫn các tướng sĩ cung kính hành lễ với Nguyên Vô Ưu mang sắc mặt lạnh bằng, mặc quân trang ngồi ở vị trí đầu tiên. “Tham kiến công chúa điện hạ.” Nguyên Vô Ưu ngồi yên không nói gì. Nàng không lên tiếng, tất nhiên sẽ có người lên tiếng thay nàng, người đó là một vị phó tướng: “Hàn tướng quân đúng là kiêu ngạo thật, một mực làm lơ mệnh lệnh của công chúa, lẽ nào các ngươi cũng muốn học theo Lý Thị tạo phản, thế nên mới dám không đặt công chúa vào mắt?”

“Mạt tướng không dám. Công chúa hiểu lầm rồi, chỉ vì chiến sự quá căng thẳng nên quả thực không thể rút ra binh lực để đưa lương thực.” Hàn sĩ Lễ cúi đầu thỉnh tội với Nguyên Vô Ưu vẫn luôn im lặng.

Đối với màn chất vấn này, các tướng lĩnh sau lưng Hàn Sĩ Lễ tất nhiên đều không phục, trong mắt họ đều hiện lên cảm xúc bất mãn cực độ, một người trong đó còn hừ lạnh lên tiếng: “Chúng ta có thể đối mặt với công kích của phản quân bất cứ lúc nào, luôn sống trong hiểm nguy. Để ngăn trở sự tấn công của phản quân, không phụ ơn vua, khi chúng ta đầu rơi máu chảy, thì Lý Thị ở Hoài Bình trung thành và tận tâm với triều đình, chưa bao giờ để chúng ta thiếu thốn lương thực, còn các ngươi thì sao? Hừ, dám hỏi đại quân năm mươi nghìn người của các ngươi ở đâu? Lúc cần lên chiến trường, các người lại rút lui, để chúng ta tìm đường chết, rồi khi không cơm ăn, các ngươi lại chạy đến đây xin lương thực của chúng ta?” “Câm miệng, không được vô lễ.” Hàn Sĩ Lễ đợi đến khi người này đã nói xong mới lên tiếng khiển trách hắn. “Ngươi nói gì? Xin lương thực? Ngươi nói lại lần nữa xem?” Đổng tướng quân giận tái mặt, ánh mắt dõi theo Hàn Sĩ Lễ sắp bốc lửa, trong đó có xấu hổ, có buồn bực, càng có tức giận, bởi vì ý kiến này là do hắn đề nghị, giờ đây những người này như đang tát vào mặt của hắn.

Bọn họ nghĩ hắn bằng lòng làm rùa rụt đầu à? Nếu không phải vì Tam hoàng tử bị thương nặng, người dẫn quân lại là Vô Ưu công chúa không hiểu cách hành quân đánh giặc, thì sao bọn họ có thể lùi bước?

Bọn họ lui binh cũng là chuyện cực chẳng đã!

“Nói lại một trăm lần nữa ta cũng dám. Hừ, cái gì mà Hổ Doanh quan chứ, ta thấy các ngươi đều là hạng người vô tích sự, tham sống sợ chết mà thôi.” Keng! Keng! Keng!... Tất cả tướng sĩ đứng sau lưng Đổng tướng quân đều rút đao ra chĩa về đối diện. Bọn họ chính là Hổ Doanh binh, là quân đội thân vệ của hoàng thượng, trước giờ đều cao hơn người khác một bậc, há có thể chịu đựng sỉ nhục như vậy? Mà khi bên Hổ Doanh quân rút binh khí ra, thì đám người bên Hàn Sĩ Lễ vốn đã vô cùng bất mãn tất nhiên không chịu thua kém, toàn bộ đều rút vũ khí ra.

Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí trong lều trại căng thẳng lại nghiêm trọng, người của hai bên hướng vũ khí về nhau!

“Dừng tay, đều dừng tay cho ta.” Hàn Sĩ Lễ xông vào giữa tình thế giằng co, hai tay hắn giơ lên cao, rồi cất tiếng ra lệnh.

Nghe mệnh lệnh của hắn, không ít người mạnh hừ một tiếng tỏ vẻ không phục, nhưng cũng vẫn thu binh khí lại.

Nhưng bọn họ chịu thu binh khí, bên kia lại không chịu, Hàn Sỉ Lễ nhíu chặt mày nhìn Đống tướng quân: “Đổng tướng quân, các người có ý gì? Còn không mau ra lệnh cho bọn họ dừng tay?” Đổng tướng quân híp mắt lại, Hàn Sĩ Lễ đang ra lệnh cho hắn sao? Hắn là cái thá gì chứ? Hắn và Hàn Sĩ Lễ đều là đại tướng cùng cấp bậc, nếu sau này hai quân đội sáp nhập với nhau, thì ai làm chủ cũng là một vấn đề lớn đấy.

“Hàn Sĩ Lễ, trong mắt các ngươi còn có công chúa điện hạ hay không?” Đổng tướng quân lạnh lùng lên tiếng. Sau đó, hắn xoay người cung kính hành lễ với Nguyên Vô Ưu từ nãy giờ vẫn chưa nói câu nào: “Xin công chúa định đoạt.”

Dĩ nhiên Hàn tướng quân cũng lập tức quỳ xuống, sau đó chắp tay nói: “Công chúa hiểu lầm rồi, chúng mạt tướng tuyệt đối không có ý bất kính với công chúa.”

Nguyên Vô Ưu nhìn chằm chằm vào bọn họ, ánh mắt nàng sắc lạnh vô cùng, thật là đáng sợ. Trong lòng Hàn Sĩ Lễ cả kinh, tuy hắn trần giữ ở Hoài Bình nhưng cũng biết Vô Ưu công chúa có thể được hoàng thượng sủng ái một lần nữa, thì chắc chắn nàng không phải là người vô năng. Nhưng hắn vẫn luôn cho rằng, dù nàng có thông minh cỡ nào, chẳng qua cũng chỉ là tiểu cô nương mới qua tuổi cập kê không lâu, bây giờ... khí thể như vậy lại tỏa ra từ người nàng, quả thật là khiến hắn giật mình muôn phần.

Thực ra, người khiếp sợ nhất phải thuộc về Đổng tướng quân, bởi từ lúc Nguyên Vô Ưu tiếp nhận binh phù giám quân đến nay, hơn nửa tháng này, đây là lần đầu hắn nhìn thấy khí thế của Vô Ưu công chúa.

“Lôi kẻ đã bảo chúng ta xin lương thực lúc nãy ra ngoài, đánh mạnh năm mươi gậy.” Nguyên Vô Ưu lạnh lùng lên tiếng.

“Vâng.” Các phó tướng vốn dĩ cũng không ủng hộ nàng nhưng vẫn giữ cung kính ở ngoài mặt nghe thấy thế lập tức vui vẻ, nhanh chóng bước lên định lôi tên phó tướng sỉ nhục bọn họ đến xin cơm lúc nãy ra ngoài hành hình.

Keng! Keng!... Vũ khí của chúng tướng sĩ bên Trần Hoài quân lại đồng loạt ra khỏi vỏ. Hàn Sĩ Lễ mấp máy môi nhưng không lên tiếng, chỉ cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy.

Tam hoàng tử bị thương nặng, không thể theo kịp tốc độ hành quân, thế nên vào Hoài Bình Thành dưỡng thương dưới sự bảo vệ của cận vệ thiếp thân, binh lực năm mươi nghìn người bây giờ do Vô Ưu công chúa dẫn đầu.

Rõ ràng là do nàng dẫn binh không tốt, Lý Thị ở Hoài Bình coi thường nàng là nữ nhi lại không gây dựng được công tích gì, mới cắt đứt lương thực của Hổ Doanh quân. Nàng dẫn đại quân đến đây để hội họp với hắn, là đến nương nhờ hắn, dù cho thân phận nàng cao quý, lại có binh phù nắm giữ đại quân năm mươi nghìn người trong tay, thế nhưng nơi này là địa bàn của hắn, là quân doanh của hắn, đáng lẽ hắn phải là lớn nhất mới đúng.

Tuyệt đối không thể bắt hắn nghe lệnh của cô công chúa không biết hành quân đánh giặc này! Nghĩ đến đây, Hàn Sĩ Lễ càng cúi đầu thấp hơn nữa.

Nguyên Vô Ưu đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mỗi một người không tin phục cùng muốn phản kháng ở nơi này, cuối cùng dừng trên người Hàn Sĩ Lễ: “Kẻ chống lại quân lệnh, trảm ngay không tha. Bản công chúa cũng muốn xem thử, trong số các ngươi ai dám không tuân theo quân lệnh.”

Một đội quân thân vệ của công chúa cùng những tướng sĩ khác nhưng vẫn mặc khôi giáp bất ngờ xông vào, bao vây mọi người trong lều trại lại. Mà nhóm người Cổ Toàn và Đào Dao vốn đứng như người tàng hình sau lưng Nguyên Vô Ưu cũng đều ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy sát khí cùng tàn nhẫn.

Trong doanh trướng lúc này, yên lặng lạ thường! Hàn Sĩ Lễ do dự một lúc mới ngước lên đón nhận ánh mắt của Nguyên Vô Ưu, mí mắt của hắn không không chế được mà run lên, sau lưng lại lạnh ngắt. “Hàn Sĩ Lễ, ngươi muốn chống lại quân lệnh sao?” Nguyên Vô Ưu phất tay, nhóm người Đào Dao cung kính lui xuống. “Mạt tướng... không dám!”

Nguyên Vô Ưu nhìn sang Đổng tướng quân rồi ra lệnh: “Đổng tướng quân, chấp hành quân lệnh.” Đổng tướng quân liếc mắt nhìn Hàn Sĩ Lễ, con ngươi hơi chuyển động, trong lòng hắn cũng thầm kinh ngạc trước sự thay đổi của Vô Ưu công chúa. Hắn lưỡng lự một lát, sau đó mới cung kính đáp lời rồi vung tay lên. Mấy vị phó tướng tất nhiên nghe theo lệnh của hắn, nhanh chóng kéo tên phó tướng kia ra ngoài hành hình. Cuối cùng, tên phó tướng kia bị kéo ra đánh năm mươi gậy. Sau khi trải qua chuyện lúc nãy, toàn bộ ánh mắt của các tướng sĩ đi theo Nguyên Vô Ưu đến đây đều có chút kinh ngạc cùng nghi ngờ. Mà ánh mắt của chư tướng sĩ Trần Hoài quân nhìn Nguyên Vô Ưu đều là không phục và không cam lòng. Nguyên Vô Ưu ngồi xuống chỗ ngồi lần nữa, sau đó thản nhiên lên tiếng: “Dâng bản đồ quân sự của bản công chúa lên.”

Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử vẫn luôn đứng cúi đầu ở hai bên trái phải của nàng nghe thấy thế, bèn nhanh chóng mở bản đồ đã chuẩn bị sẵn ra cho mọi người xem.

Hai người Hàn tướng quân và Đổng tướng quân đều dùng ánh mắt khó hiểu đối với việc Nguyên Vô Ưu bảo dâng tấm bản đồ lên. Sau khi thoáng nhìn qua tấm bản đồ quân sự bày ra trước mặt bọn họ, cả hai đều ngấn ra.

Nguyên Vô Ưu nhìn mọi người với gương mặt không chút thay đổi: “Bản công chúa hiểu rõ nỗi không phục và không cam lòng của các ngươi. Bản công chúa sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh với các ngươi rằng, bản công chúa hoàn toàn có năng lực để lãnh đạo các ngươi chống lại phản quân. Nhưng trước đó, bản công chúa không cho phép các ngươi nội chiến nội đấu, nếu không thì xử lý theo quân lệnh, trảm ngay không tha.”