Phượng Kinh Thiên

Chương 422: KHÔNG TỪ THỦ ĐOẠN (2)

Dưới sự chiếu cố của Tỉnh vương, Vũ Văn gia đã bỏ ra một số tiền lớn để mua lại một toà vương phủ từ tay một vị công thần quyền quý không có con cháu nối dõi tại Kinh thành, sau đó lại khua chiêng gõ trống mời thợ thủ công tu sửa lại dinh phủ.

Cho đến bây giờ, đã qua một tháng kể từ ngày mọi chuyện xảy ra ở Tĩnh Vương Phủ.

Nguyên Linh Chi dự định đính hôn trước, sau đó kéo dài ngày thành thân.1Mặc dù nàng cũng biết làm như vậy là tự lừa mình dối người, nhưng nàng cho rằng nếu không tra ra kẻ núp trong bóng tối hãm hại nàng là ai, nàng tuyệt không cam lòng cứ vậy mà chấp nhận số mệnh. Nàng nhất định phải điều tra ra người kia là ai? Nàng muốn biết vì sao người đó cùng nàng đều là đồng hương, cùng đến từ một nơi mà lại ra tay hãm hại nàng? Rốt cuộc nàng đã làm gì đắc tội với8người kia, hay là nàng đã cản trở đường đi của kẻ đó? Nàng càng không cam lòng gả đi làm vợ người khác, cho dù Vũ Văn Tranh cũng được xem như là thanh niên anh tuấn, tài chí hơn người.

Bản chất của con người là tham lam. Nàng cho rằng bản thân xuyên không đến thế giới này, là vì thế giới này chờ nàng đến chinh phục, chờ nàng đến tạo nên truyền kỳ. Nào biết chưa ra trận đã thua thảm bại, dĩ nhiên nàng2không cam lòng, nàng vậy mà lại dễ dàng thua trận cá cược lớn đến như vậy.

Trong suốt cả tháng này, nàng đã âm thầm thử dò xét điều tra tất cả những người xuất hiện bên cạnh nàng, thể nhưng quả thật là vẫn không có được bất cứ tin tức nào hữu dụng cả. Chính việc này làm nàng thấy rất ảo não, sớm biết vậy nàng đã không dùng những câu thơ kinh điển của thế giới trước để đánh bóng bản thân, mất đi thế4chủ động, làm địch trong tôi còn nàng lại ngoài sáng.

Mùa hè đang đến gần, cuối cùng thì những cơn mưa rả rích cũng rời đi. Vài ngày gần đây, bầu trời đều quang đãng, khiến cho nhiệt độ ngày càng cao.

Trong lương đình, Nguyên Linh Chi nhíu chặt mày, trong lòng phiền muộn sầu não. Dường như bắt đầu từ ngày kẻ giống nắng xuyên không đến đây ra tay hãm hại nàng, thì vận khí của nàng càng tệ thì phải.

Cũng không biết là do ảnh hưởng của tâm lý hay chuyện nàng lo lắng nhất thật sự xảy ra rồi?

Bình thường kinh nguyệt của thân thể này đến rất đúng ngày, ấy thế mà tháng này đã trễ năm ngày rồi mà vẫn chẳng thấy dấu hiệu nào. Hơn nữa, điều làm nàng càng thêm phần sốt ruột là, theo như tính toán của nàng, ngày mà nàng bị hãm hại lại đúng là ngày không an toàn, tỉ lệ mang thai lên đến tám mươi phần trăm. Nếu như nàng mang thai... Nguyên Linh Chi nghĩ tới đây, toàn thân đều rùng mình ớn lạnh, nổi hết cả da gà, nàng cũng không dám tiếp tục suy nghĩ vấn đề này nữa. Thị nữ bên cạnh thấy nàng đột nhiên rùng mình bèn hoài nghi, ngó đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài lương đình. Hiện giờ đã qua mùa mưa, khí hậu ngày càng nóng bức, ai cũng mặc quần áo mỏng tang, sao quận chúa lại lạnh đến mức rùng mình cơ chứ?

“Quận chúa, người có sao không?”

“Không sao, ta đương nhiên là không sao rồi.” Nguyên Linh Chi chắc như đinh đóng cột khẳng định, dường như làm như vậy là có thể hoàn toàn phủ định khả năng mang thai.

“Nhưng vừa rồi người mới...”

Những lời nói quan tâm của thị nữ chọc cho Nguyên Linh Chi vốn đang phiền lòng bỗng bốc hỏa, giận dữ lớn tiếng mắng mỏ: “Bổn quận chúa đã nói không có việc gì rồi, các ngươi nghe không hiểu phải không, cút xuống hết đi.”

Phương Trinh Ngọc ở phía xa nhìn thấy Nguyên Linh Chi đang ngồi trong đình, cắn chặt môi, trong mắt chợt lóe lên một tia oán hận.

Nàng nuốt không trôi cục tức này. Nguyên Linh Chi luôn miệng nói muốn giúp nàng, nhưng chính nàng ta lại không biết liêm sỉ, nham hiểm leo lên giường Vũ Văn công tử, từ đó liền trở thành vợ chưa cưới của Vũ Văn công tử, còn muốn giả bộ mình là người bị hại, không tình nguyện gả vào Vũ Văn gia... Nghĩ đến đây, Phương Trinh Ngọc cảm thấy trong lồng ngực có một ngọn lửa đang cháy hừng hực

Nàng nhất định phải làm cho Nguyên Linh Chi cảm thấy hối hận vì đã đối xử như vậy với nàng!

“Tham kiến biểu tiểu thư.” Thị nữ bị Nguyên Linh Chi giận dữ mắng mỏ đuổi ra khỏi đình trông thấy Phương Trinh Ngọc đến càng sợ hãi, vội vàng thỉnh an. Bên trong phủ những ngày gần đây, không chỉ có quận chúa tính tình thay đổi mà biểu tiểu thư tính tình cũng đại biến, âm u làm cho người khác lo sợ.

“Nguyên Linh Chi.” Phương Trinh Ngọc nghiến răng nghiến lợi rít lên. Lúc Nguyên Linh Chi phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy Phương Trinh Ngọc đi đến. Ánh mắt nàng ta mang theo oán hận hiển nhiên là lại đến gây phiền toái cho nàng, trong lòng cảm thấy không kiên nhẫn, lại là nàng ta, có phiền không cơ chứ? Nàng cũng đã giải thích với nàng ta rồi, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Trong chuyện này, nàng cũng là người bị hại. Nàng ta không tin thì thôi, sao lại trách nàng?

Trong lòng đang miền muộn, Nguyên Linh Chi không có tâm tình đâu mà đi so đo cùng nàng ta, bèn đứng lên nói: “Biểu muội cứ tự nhiên, ta đi trước đây.”

Phương Trinh Ngọc níu nàng lại, cười lạnh nói: “Trông thấy ta liền chột dạ, có phải không dám đối mặt với ta đúng không?”

“Buông ra.” Nguyên Linh Chi lạnh lùng nói. Hổ không phát uy nàng ta lại tưởng mèo con à? Thể diện cũng không cần giữ sao?

Phương Trinh Ngọc thả tay ra nhưng miệng lại buông những lời độc ác: “Nguyên Linh Chi, ngươi là người âm hiểm, bỉ ổi, không cần thể diện nhất mà ta từng gặp qua...” Chát! Một cái tát lanh lảnh vang lên. Phương Trinh Ngọc quay đầu lại, không dám tin sờ lên mặt mình, đôi mắt rực lửa tỏa ra tia sáng hung ác nhìn chằm chằm vào Nguyên Linh Chi: “Ngươi dám đánh ta. Nguyên Linh Chi, con tiện nhân này, đồ gái điếm.”

Nguyên Linh Chi lại giơ tay lên, lần này Phương Trinh Ngọc đã sớm có phòng bị, chặn tay nàng lại, giống như phát điện nhào lên phía trước: “Ngươi lại dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi.”

Đám đầy tớ vừa mới lui xuống nghe thấy động tĩnh trong đình liền quay đầu lại, nhìn thấy một màn làm chấn động lòng người, tất cả đều ngây người.

Đợi đến khi các nàng kịp phản ứng lại, liền xông lên phía trước đỡ đòn thay cho chủ tử, từ hai người đánh nhau giờ đã thành cả đám.

Thời điểm đánh nhau với Phương Trinh Ngọc, trong lòng Nguyên Linh Chi vẫn cảm thấy có chút sợ hãi. Nếu như nàng thực sự đang mang thai, ở nơi cổ đại này sinh non không phải là chuyện nhỏ, lỡ như cả đời vô sinh hoặc là một xác hai mạng.... Nàng không dám mạo hiểm như vậy.

Cũng may, bọn hạ nhân đã nhanh chóng tiến lên tách các nàng ra.

Phương Trinh Ngọc bụm mặt lại, lại nhìn vết máu trên mặt, trong mắt hiện rõ vẻ sợ hãi, cả người đều ngây dại. Bọn đầy tớ hai bên nhìn tình hình chiến đấu, lại lần nữa ngây ra như phỗng. Quận chúa ngoại trừ việc tóc bị kéo xuống tán loạn thì cũng không thương tổn gì. Nhưng lúc nhìn qua biểu tiểu thư, tất cả mọi người đều âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Biểu tiểu thư mặt mày hốc hác, cả người nhếch nhác, quận chúa xuống tay thật tàn nhẫn.

Nguyên Linh Chi nhìn vết máu mà nàng tàn nhẫn cào trên mặt Phương Trinh Ngọc, lại cúi đầu nhìn da thịt cùng dấu máu vẫn còn vướng trong móng tay mình, đột nhiên nàng cảm thấy thật buồn nôn. Xét về phương diện đánh nhau, Phương Trinh Ngọc đương nhiên không phải là đối thủ của nàng, muốn giáo huấn nàng, nàng ta còn quá non.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới việc buồn nôn, sắc mặt của nàng lại càng nhợt nhạt.

Lẽ nào nàng thật sự đang mang thai?

Sau khi Tĩnh vương phi nghe được chuyện này, cảm xúc đầu tiên chính là kinh ngạc đến ngây dại, vội vàng hạ lệnh cho hạ nhân mời thái y đến.

Sau khi Tĩnh Vương Phủ trải qua một trận gà bay chó sủa, Phương Trinh Ngọc lại được thái y xem qua thương thế, cho nàng thuốc thượng hạng. Có thể lên làm thái y đương nhiên không phải là loại lang băm vô dụng, trong tay đều có tuyệt chiêu cả, thế nên dưới sự cầu khấn của Tỉnh vương phi, thái y liền đáp ứng sẽ đem toàn lực chữa trị, cam đoan sẽ không để lại sẹo trên mặt Phương Trinh Ngọc. Mặc dù trên mặt Nguyên Linh Chi cũng không có vết thương nào, nhưng Tĩnh vương phi vẫn bảo thái y qua xem nàng một chút, lại không ngờ rằng Nguyên Linh Chi sống chết cũng không đồng ý cho thái y chuẩn bệnh. Thấy cử chỉ khác thường của nàng, trong lòng Tĩnh vương phi lộp bộp nhảy dựng, bất an lo lắng. Bà cũng không dám ép buộc nàng nữa mà bảo quản gia tự mình tiễn thái y ra cửa. Sau đó, bà cũng không lập tức tiến đến an ủi Phương Trinh Ngọc, cũng không đi thăm hỏi Nguyên Linh Chi, mà trở lại bách viên. Sau khi cần thận suy nghĩ, liền sai người triệu tập thị nữ cùng ma ma hầu hạ bên người Nguyên Linh Chi lại hỏi chuyện.

Qua một phen hỏi han, hai mắt Tĩnh vương phi trầm xuống, trong lòng hối hận không thôi, đáng lẽ bà nên sớm nghĩ đến vấn đề này mới đúng.

Nhưng lúc đó, trong lòng bà chỉ cảm thấy may mắn, cũng cảm thấy rằng khả năng này thật sự rất thấp. Lúc ấy sau khi sự tình phát sinh, đối với bà mà nói thật giống như sấm sét giữa trời quang, đợi đến thời điểm tỉnh táo suy xét mọi chuyện, bà cũng không hề đưa canh tránh thai qua.

Nhưng bây giờ... làm sao đây? Truyền thái y để xác thực? Không, không được, chuyện này phải được giữ kín, không thể lọt ra ngoài... “Vương phi, người không sao chứ?” Tĩnh vương phi vô lực phất tay: “Không có việc gì, không có việc gì...” Nếu như Linh Chi thực sự có thai, sự tình liền trở nên nghiêm trọng.