Phượng Kinh Thiên

Chương 420: NGƯỜI CHÍNH LÀ NGƯỜI

Bức tranh kia vẽ một tiểu tăng nhân, trên người mặc một bộ tăng phục, đẹp như hoa sen vàng nở dưới chân Phật, xinh đẹp hiền từ, mờ ảo lại sống động như Phật giáng thể thật. Bất cứ ai thấy bức tranh này, đều chỉ nghĩ đến việc chắp tay cúng bái, cũng không dám sinh ra bất kì ý1khinh bạc nào.

Sau khi Hoài vương tỉnh táo lại, khóe mắt khẽ động, trầm giọng hỏi: “Ai vẽ?”

Bức họa không có đề tên, những nét bút trong sự phóng khoáng, thanh tú lại ẩn hiện cứng cáp, vừa liếc mắt đã biết người vẽ là nam nhân.

Nguyên Vô Ưu cười: “Con đoán, là Bình Duệ về.”

“Ý hắn thế nào?” Hoài vương bỏ8qua hai chữ nàng nói phía trước, trực tiếp đem vấn đề gắn lên đầu Bình Duệ.

“Có lẽ là một loại thái độ.” Hoài vương nâng mắt, xoay mặt nhìn về phía Nguyên Vô Ưu, nhướng mày: “Vô Ưu, sao vậy?” Con đoán? Có lẽ? Những từ ngữ suy đoán này, nàng rất ít khi sử dụng.

Nguyên Vô Ưu chỉ chỉ ngón2tay của hắn: “Bởi vì trong lòng con không yên. So với bức tranh này, con càng quan tâm cảm giác của người hơn, ý của bà ấy thế nào?” Chữ “bà ấy” này là chỉ có thái phi.

Sắc mặt Hoài vương nhạt đi: “Chuyện này ta sẽ xử lý.” Nguyên Vô Ưu buông bức tranh trong tay xuống, cúi đầu kéo4từng ngón tay của hắn ra, vân về những nếp nhăn trong lòng bàn tay ấy. Nàng vuốt thẳng tờ giấy, thu những chữ trên đó vào trong mắt. Nàng âm thầm thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn là một người con hiếu thuận với Cố thái phi, cho nên trong lòng mới thất vọng như vậy. Hoài vương đưa tay ra vuốt đầu nàng, trên mặt hiện lên một tia an ủi nhàn nhạt: “Đừng lo lắng, ta không sao.” Chỉ là, trong lòng vẫn có một sự thất vọng không cách nào khống chế được, bởi vì quan tâm mẫu phi, nên mới đau khổ.”

“Trong lòng của thái phi nương nương, bà ấy bức ép người làm chuyện người không muốn, không chỉ là vì Cố gia, mà nhiều hơn còn là vì bà ấy không nỡ xa người.” Tuy rằng theo nàng thấy, đây cũng là một kiểu ích kỷ của Cố thái phi, cũng giống như cố YY vậy, không phải là không yêu, mà yêu ích kỷ.

Hoài vương nhếch khóe môi, cười cay đắng. Nhiều năm qua, điều hắn mong chờ duy nhất là ngày bà được ra khỏi cung để mẫu tử đoàn tụ, nhưng một năm rồi lại một năm, lòng càng ngày càng lạnh đi, cũng càng ngày càng thêm hận.

Hắn hận sự bất lực của phụ hoàng, hận sự vô tình của Nguyên Hạo Thiên.

Nhưng sau khi gặp được Nguyên Vô Ưu, trong trái tim đã bị đóng băng của hắn đã xuất hiện vết nứt, nỗi hận hắn chôn giấu sâu trong lòng cũng do đó mà đã rạn nứt rồi. Thực ra, sâu trong lòng hắn cũng đang hận mẫu phi. Mẫu phi gánh đau khổ lên người, nhưng lại quên đi, thực ra đó là sự lựa chọn của bà, bởi vì, giữa cổ gia và hắn, bà muốn chu toàn cả hai, chứ không phải là chọn một trong hai.

Mà đến ngày hôm nay, bà lại một lần nữa đưa ra lựa chọn. Lần này, bà cuối cùng cũng đã chọn thứ quan trọng hơn. Có những chuyện, càng nghĩ lại càng hiểu rõ, đau khổ cũng càng nhiều. Nguyên Vô Ưu im lặng nhìn hắn. Lấy thái độ của người ngoài để nhìn chuyện này, nàng cũng có thể hiểu được tâm trạng và lựa chọn của Cố thái phi. Quan thanh liêm thì khó giải quyết được chuyện nhà, không phải là chỉ về bản thân sự việc, mà là để chỉ khó mà dứt được tình cảm cùng sự trả giá phía sau sự việc đó. Ban đầu, cổ thái phi không có cách nào để lựa chọn. Đợi đến sau này, bà có cơ hội chọn lại từ đầu một lần nữa, nhưng vì sự ràng buộc với Cố gia, bà không thể chọn, chỉ đành chấp nhận sự đau khổ của việc ruột thịt chia lìa, bảo toàn sự hưng thịnh của Cố gia, cũng bảo vệ sự an toàn của Hoài vương.

Nhưng nhìn từ góc độ của hắn... Thật ra, sự đau khổ của hắn không ít hơn Cố thái phi, bởi vì hắn lúc nào cũng phải nhớ, bản thân có thể sống yên ổn trên thế giới này, là bởi vì mẫu thân của mình đang chịu khổ.

Nhưng bây giờ, Cố thái phi không nhìn thấy tấm lòng của hắn, lấy cái danh tình yêu, áp đặt lên người hắn, khiến cho sự thất vọng mà hắn giấu sâu trong lòng bị đẩy ra ánh sáng. Quan tâm, nên mới thất vọng, mới đau khổ.

Nguyên Vô Ưu nhíu mày, trong lòng rất phức tạp. Nàng sơ ý rồi, nàng đã không suy nghĩ chu toàn vì hắn? “Xin lỗi, chuyện này giao lại cho con xử lí đi.” Chuyện này bởi vì hắn hoàn toàn có thể xử lý, nên nàng không chú ý đến. Mà mấy ngày nay, toàn bộ sự chú ý của nàng đều đặt vào chiến sự và làm thế nào để khuyên hàng Bình Duệ, thực sự là đã lơ là chuyện trong phủ rồi.

Hoài vương nhìn nàng cười: “Con định xử lý thế nào?”

“Con chắc chắn có cách khuyên thái phi không bức ép người nữa.” Nàng khẳng định.

Hoài vương im lặng không nói, chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng. Nguyên Vô Ưu có chút bất ngờ nhướng mày, chần chừ lên tiếng: “Không phải chứ?” Lẽ nào trong lòng hắn đã có quyết định? Hoài vương không có trả lời câu hỏi của nàng, mà nói: “Lần trước, con mượn lưng của ta, lần này, ta có thể mượn lưng của con không?”

Nguyên Vô Ưu nhíu mày. Trước giờ, hắn ở trước mặt nàng đều rất thẳng thắn, nhưng bây giờ cảm xúc của hắn có chút khiến nàng không thể hiểu được.

Nguyên Vô Ưu không lên tiếng, nhưng lại xoay người đưa lưng qua cho hắn, dùng hành động để nói với hắn đáp án của nàng.

Hoài vương im lặng một hồi lâu, cũng không đưa tay ra ôm lấy nàng, mà làm giống như nàng, quay người qua, nhẹ nhàng tựa má lên lưng nàng, chầm chậm nhắm mắt lại. Nguyên Vô Ưu quay đầu nhìn hắn, khẽ ngây người, trong lòng có một tia phức tạp. Hắn nhìn như vô tình, nhưng thực ra rất có tình nghĩa, với Cố thái phi, với Cố gia, với nàng. Nguyên Vô Ưu híp mắt, nàng ngược lại đã xem thường Cố Y Y rồi: “Người có con cháu nối dõi hay không, tuyệt đối cũng không ảnh hưởng gì đến kết cục, đến lúc đó, con sẽ đem hết mấy đứa con nít tuổi còn nhỏ trong Nguyễn Thị đến cho người, chúng ta sẽ lựa chọn thật kĩ.”

Hoài vương khẽ nhắm mắt, không lên tiếng, yên tâm dựa trên lưng của nàng giống như đã ngủ thiếp đi.

“Không được miễn cưỡng, không được làm khó bản thân. Nhớ kỹ, người chính là người, cho dù người có sinh một đứa con trai thì nó cũng không phải là người, không phải là đứa con nối dõi mà người mong đợi. Không có đứa con nối dõi mà người yêu thương, có lẽ đến lúc đó, không chắc là con sẽ có cảm tình với đứa bé ấy.”

Khóe miệng Hoài vương khe khẽ nhếch lên, nhưng vẫn không lên tiếng.

“Phụ vương đại nhân, người cũng biết đó, nếu lỡ như con và đệ đệ trong giả thuyết kia không hợp nhau, nếu như không phải sau này hắn lớn lên sẽ diệt con, vậy thì chính là con sẽ diệt hắn.”

Khóe miệng Hoài vương nhếch lên càng ngày càng cao.

“Cho nên, cái suy nghĩ hy sinh ngốc nghếch trong lòng người, cho con cái này, cái kia, đều phải hết đi.” Nguyên Vô Ưu nhấc một cánh tay lên, lấy lòng bàn tay phủi phủi trong không khí, giống như là đuổi những con ruồi khiến người khác chán ghét đi.

Hoài vương mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy động tác thú vị của nàng, buột miệng cười, sự ưu tư giữa hai đầu mày chớp mắt biến mất. Cũng chỉ có nàng, mới thấy hắn chính là hắn, không ai có thể thay thế được.

Nghe thấy hắn cười, Nguyên Vô Ưu cũng cười.

“Ta nghĩ, chắc là con không muốn ta làm ướt lưng con, nên mới cố gắng đe dọa ta như vậy.” Hoài vương giả bộ giận nói. Nguyên Vô Ưu quay đầu, nhếch miệng cười với hắn một cái, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Lấy oán báo ân.”

Hoài vương thấp giọng cười.

Nguyên Vô Ưu nhún nhún vai: “Phụ vương đại nhân thân mến, người còn muốn dựa bao lâu nữa?” “Chê phiền rồi có phải không?” Hoài vương nhàn nhạt lên tiếng, con mắt nhắm hờ khiến nàng không thấy được sự yêu thương, mềm mại trong đó.

Nguyên Vô Ưu thở dài: “Lại lấy oán báo ân rồi, con là vì suy nghĩ cho người, lo lắng người sẽ mệt.”

“Ta không mệt.” Rõ ràng là nói không, nhưng hắn lại rời khỏi tấm lưng của nàng. Nguyên Vô Ưu quay người ngồi lại, ánh mắt lướt lên lướt xuống một cái, liền thấy sự u ám trong mắt hắn biến mất. Lúc này, nàng mới âm thầm thở nhẹ một hơi.

Hoài vương dùng cằm chỉ cuộn tranh bị nàng tùy ý gác lại kia, hỏi: “Con nói người này không dễ nắm bắt, vậy sao hắn lại bằng lòng tỏ thái độ rồi?”

Ánh mắt Nguyên Vô Ưu rơi trên hình người trong bức tranh: “Hắn không dễ nắm bắt, là bởi vì hắn quá thông minh. Người thông minh không cần nói quá nhiều, chỉ cần thể hiện bản lĩnh, chinh phục hắn, vậy là được.” Hoài vương nhướng mày: “Ý là con đã chinh phục được hắn?”

Nguyên Vô Ưu cười híp mắt, ngón tay thon dài đẹp đẽ nhẹ nhàng vuốt vuốt cằm, khóe môi hồng khẽ nhếch lên, cười đầy mưu mô: “Nghiêm túc mà nói, không tính là chinh phục, mà là hợp tác. Con có thể cho hắn thứ

mà hắn muốn, còn hắn, đương nhiên cũng phải có thứ mà con muốn.” Sắc mặt Hoài vương nghiêm túc: “Hắn còn muốn gì?” Bình Duệ tuổi còn trẻ, nhưng đã trở thành thủ lĩnh cấm quân cao quý, thiếu niên bảo vệ quốc gia, nắm trong tay mười vạn cầm quân nơi Kinh thành, hắn còn cần gì? Người vừa có dã tâm lại không trung thành như vậy, sau này Vô Ưu phải làm sao để khống chế hắn?

Thấy biểu cảm nghiêm túc của hắn, Nguyên Vô Ưu cười nhẹ: “Hắn không chỉ muốn quan to bổng lộc cao, mà còn muốn trở thành người thay đổi lịch sử, vang danh thiên hạ, lưu danh trong sử sách.” Thẳng thắn mà nói, chính là làm gian thần mà còn muốn người đời nêu cao công đức của hắn. Hắn không bài xích việc tiếp cận với bóng tối, nhưng ánh sáng cũng phải thuộc về hắn.

Hoài vương nhưởng cao mày: “Dã tâm thật lớn.”

“Hắn có khả năng này.” Bất kể là ánh sáng hay bóng tối, hắn đều có khả năng thống trị. Hoài vương nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Hắn không dễ khống chế.” Hoài vương lo lắng đến lúc đó, nàng sẽ trở thành người nuôi ong tay áo.

“Nhưng phụ vương đại nhân không thấy là trong cuộc sống nên có một chút kích thích sao?” Thêm nữa, có lúc nắm giữ đại khái là được rồi, không cần phải nắm quá chi tiết, tường tận.

Thấy nàng đã có tính toán từ trước, Hoài vương cũng không thắc mắc về vấn đề này nữa. Cho dù có suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, hắn cũng không lo lắng. Nếu như thật sự có một ngày, Bình Duệ trở thành gian thần dưới trướng của Vô Ưu, đó cũng là do Vô Ưu cho phép mà thôi.

Chỉ cần nàng vui, hắn cũng không quan tâm đến việc lưu danh ngàn đời gì đó của nước Đại Nguyên nữa.

Nhân Lãnh Cung, Quy Phật Điện.

Dưới tượng Phật, Cố thái phi thành kính cúng bái, sau đó đứng thẳng dậy, hai tay chắp thành hình chữ thập, ngẩng đầu nhìn tượng Phật, trong miệng niệm kinh, trong lòng khấn cầu Phật tổ từ bi, hoàn thành tâm nguyện cho bà.

Đàn hương lượn lờ, tượng Phật tuy là gỗ nhưng sinh động như thật, thương trời thương dân, từ bi vô cùng.

Bức tượng Phật bằng gỗ này đã được thờ cúng ở miếu mấy trăm năm. Năm đó, trong lúc Cố thái phi đắc sủng vì sinh được Hoài vương, Tiên Đế đã đích thân đi đến Vạn Phật Tự thỉnh về để bảo vệ cho mẫu tử Cố thái phi.

Cố thái phi bị đày vào lãnh cung, bức tượng Phật cũng đi theo bà, bầu bạn bên cạnh bà gần hai mươi năm nay. Hoàng hôn mới đến, ánh chiều tà đã chiểu khắp đình viện.

Lan ma ma vẫn luôn cung kính quỳ bên cạnh cổ thái phi nhìn sắc trời một cái, lặng lẽ đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Bà đứng đợi khoảng nửa khắc, thái giám đưa cơm đã mang cơm đến. Cầm theo hộp cơm tiến vào, Lan ma ma thấp giọng nói: “Tiểu thư.” Cố thái phi dừng niệm kinh, ngây người nhìn Lan ma ma dâng lên một bức thư. Đột nhiên, bà có chút e sợ. Gửi liên tục ba lá thư mới nhận được một bức thư trả lời. Có phải bây giờ, trong lòng Hàm Nhi đang trách bà không? Cố thái phi nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Đọc đi.” “Tiểu thư? Vâng.” Lan ma ma kinh ngạc một lúc, cung kính trả lời. Lan ma ma mở thư ra, sắc mặt bắt đầu ngây ra, tiểu vương gia này...

“Đọc.”

Lan ma ma có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đọc lá thư.

Thư rất ngắn, chỉ có một câu: Điều gì tới thì sẽ tới, không có thì đừng miễn cưỡng. Cổ thái phi nhắm chặt mắt, giọt lệ rơi xuống. Bà mở mắt nhìn lên tượng Phật, đau khổ nói: “Phật tổ, những gì mà con cầu nguyện đều là miễn cưỡng sao?”

Vẻ mặt bi thương của tượng Phật im lặng nhìn bà, nhưng không có bất kì một tiếng động nào, giống như là đang ngầm đồng ý với sự bị ai và đau khổ của bà vậy.