Phượng Kinh Thiên

Chương 42: Tiến triển của vụ án (1)

Sắc mặt Nguyên Hựu Sinh có hơi thả lỏng một chút nhưng mặt mũi rất nhanh đã khôi phục sự lạnh nhạt: “Từ nhỏ, tình cảm giữa tiểu vương và hoàng tỷ đã rất thắm thiết.”

“Vậy theo suy nghĩ của Đại hoàng tử, Đại1công chúa có thù oán gì với người khác hay không?”

Nguyên Hựu Sinh kinh ngạc liếc nhìn Cố Lăng một cái, quả quyết lắc đầu: “Không thể nào, tính cách hoàng tỷ hiền lành, dịu dàng, đôn hậu, ngay cả đối xử với nô8tài cung nữ trong cung cũng rất ôn hòa, làm sao có thể kết thù oán lớn như vậy được chứ?”

Cố Lăng tiếp tục hỏi: “Tại hạ đã điều tra qua ghi chép trong Nội Vụ phủ. Hai tháng trước Đại công chúa đã2từng đến phủ Đại hoàng tử sao?”

Trong mắt Nguyên Hựu Sinh thoáng hiện chút gợn sóng, vừa như đang nhớ lại vừa như thương cảm: “Đại hoàng tỷ đã từng đến, đó là ngày trước sinh thần của tiểu vương một ngày, hoàng tỷ4đặc biệt xuất cung để gặp mặt tiểu vương.”

Ánh mắt Cố Lăng chợt lóe lên: “Không biết Đại hoàng tử có còn nhớ, hai tháng trước lúc Đại công chúa đến phủ chơi có gì khác thường hay không?”

Nguyên Hựu Sinh lắc đầu: “Kể từ khi tiểu vương được ban phủ xuất cung vào ba năm trước, mỗi năm trước ngày sinh thần của tiểu vương một ngày, Đại hoàng tỷ đều đặc biệt đến thăm tiểu vương. Hai tháng trước, lúc tiểu vương gặp hoàng tỉ, không hề phát hiện ra hoàng tỷ có gì bất thường cả.”

Ánh mắt Cố Lăng lại hiện ra sự sắc bén: “Đại hoàng tử, người cẩn thận nhớ lại một chút, thật sự không hề có điều gì bất thường hay sao?”

Nguyên Hựu Sinh hơi nhíu mày, ánh mắt có chút không vui nhưng cũng không nổi giận.

“Tại hạ hiểu rồi. Đã quấy rầy Đại hoàng tử rồi.” Cố Lăng đứng thẳng người dậy nói.

Đại hoàng tử lạnh lùng phất tay: “Tiểu vương không tiễn.”

Tiểu thái giám ngoài cửa cung kính giơ tay ra mời Cố Lăng: “Nô tài tiễn Cố công tử xuất phủ.”

Cố Lăng chắp tay hành lễ với Đại hoàng tử xong thì sải bước đi ra ngoài.

Ngay lúc hắn chuẩn bị bước qua bậc thềm thì Nguyên Hựu Sinh đột nhiên gọi: “Cố Lăng.”

Sóng mắt Cố Lăng chợt lay chuyển, xoay người lại cung kính đáp: “Không biết Đại hoàng tử còn có gì dặn dò chăng?”

Nguyên Hựu Sinh lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, trầm mặc mất một lúc rồi mới từ tốn nói: “Ngươi thật sự có năng lực tra ra được chân tướng, tóm gọn được hung thủ hay sao?”

Nụ cười tự tin vẫn luôn giữ trên mặt Cố Lăng dần dần biến mất, ánh mắt lại nhìn Nguyên Hựu Sinh rất bình tĩnh: “Cố Lăng bắt buộc phải tra ra được chân tướng, tóm gọn hung thủ.” Đây có lẽ không phải là mục đích hoàng thượng gọi hắn vào Kinh lúc đầu, nhưng nếu hắn đã dính phải rồi thì không có lựa chọn nào khác.

Nguyên Hựu Sinh đứng dậy rời khỏi ghế chủ vị, sắc mặt nghiêm túc: “Nếu ngươi thật sự có thể tra ra được chân tướng và bắt được hung thủ, vậy tiểu vương nhất định cảm ơn ngươi từ tận đáy lòng.”

Cố Lăng mỉm cười chắp tay với trời, lạnh lùng nói: “Cố Lăng nhất định dốc hết toàn lực, không để phụ lòng hoàng thượng giao trọng trách cho Cố Lăng.”

Nguyên Hựu Sinh bước ra trước sân nhìn những đóa mai đang hé nở, hắn hơi chau mày, dường như đang hồi tưởng, lại dường như đang tìm ngôn ngữ để miêu tả. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới lẩm bẩm nói: “Ngày hôm ấy hoàng tỷ dường như rất... vui mừng, hơn nữa nàng cũng về cung sớm hơn mọi năm gần một canh giờ.”

Ánh mắt Cố Lăng chợt lóe sáng nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

“Cố Lăng cáo từ.”

***

Nguyên Vô Ưu dán thư cẩn thận rồi giao cho Tiểu Tường Tử: “Đưa bức thư này cho chủ tử nhà ngươi.”

Tiểu Tường Tử theo bản năng ngẩng đầu liếc trộm một cái nhưng trong lòng đột nhiên lại thấy sợ hãi, liền nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, hai tay đón lấy bức thư, trầm mặc lui ra ngoài.

Ngọc Châu không dừng động tác mài mực, hoàn toàn thờ ơ không quan tâm Tiểu Tường Tử đến hay đi.

Nguyên Vô Ưu khẽ phẩy tay, Ngọc Châu ngừng mài mực. Lúc nàng đang định lui sang một bên thì nghe thấy tiếng nói.

“Chúng ta đến Lai Phi Điện.”

Ngọc Châu ngẩn người. Lai Phi Điện không phải là nơi ở của Trần mỹ nhân hay sao? Mỗi ngày vào giờ này công chúa đều đi Quy Phật Điện luyện đàn mà.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy theo sau Nguyên Vô Ưu đi về phía Lai Phi điện.

Lai Phi Điện mặc dù được gọi là điện, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một cái viện tồi tàn rách nát mà thôi. Gió rét thổi xào xạc phát ra âm thanh vù vù, dường như chỉ cần gió lớn hơn một chút nữa là có thể cuốn tung cái mái nhà rách nát của căn phòng trước mắt rồi.

Nhìn thấy Nguyên Vô Ưu tiến vào, sắc mặt Trần mỹ nhân hơi biến đổi, cánh môi khẽ mấp máy nhưng trước sau vẫn không lên tiếng.

Nguyên Vô Ưu tao nhã ngồi xuống chiếc ghế cũ nát Ngọc Châu bê đến.

Nhìn thấy trên người Nguyên Vô Ưu khoác một chiếc áo bằng gấm dày chắc, ánh mắt Trần mỹ nhân thoáng qua một chút ngơ ngẩn.

“Lai Phi điện mặc dù cũ nát nhưng ít nhất cũng tốt hơn Thất Tâm Điện nhiều lần, đúng không Chu Cẩm Hương?”

Sắc mặt Trần mỹ nhân biến sắc, trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào Nguyên Vô Ưu: “Ngươi... ban nãy ngươi nói cái gì?”

Nguyên Vô Ưu hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn bà ta: “Những người biết được cái tên này đến nay chỉ e là không nhiều. Bản công chúa ngược lại cũng mới phát hiện, hóa ra Trần mỹ nhân lại có cái tên nghe êm tai đến như vậy.”

Trần mỹ nhân – cũng chính là Chu Cẩm Hương không dám tin, liên tục lắc đầu: “Không... không thể nào, ngươi không thể nào biết được.”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười không nói nhưng ý cười lại không thấm đượm đôi mắt trong trẻo xinh đẹp kia: “Bản công chúa đã nói rồi, những chuyện vĩnh viễn không có khả năng lại càng có khả năng phát sinh, không phải sao?”

Trần mỹ nhân ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt chuyển từ không dám tin đến hoảng hốt lo sợ, cuối cùng biến thành đau thương.

“Làm sao công chúa biết được?” Bà ta cứ cho rằng theo cái chết của Lưu Thị Oánh Hoa, quá khứ của bà ta không có bất kỳ ai có thể biết được nữa.

“Chuyện này có quan trọng không?”

Hai đầu gối Trần mỹ nhân quỳ sụp xuống đất, tuyệt vọng dập đầu bái lạy: “Công chúa nói đúng lắm, việc này không quan trọng nữa.”

“Thật không quan trọng nữa sao?”

“Nô...”

“Ồ?” Nguyên Vô Ưu hơi nhướng mi.

Trần mỹ nhân mấp máy môi, nhưng không bao giờ nói ra những điều muốn nói nữa rồi.

Nguyên Vô Ưu hơi mỉm cười: “Bổn công chúa đã nói rồi, ta không thích những kẻ tự cho là thông minh nhất, mà ngươi lại đang là một trong những kẻ đó.”

Thân hình nằm rạp xuống đất của Trần mỹ nhân run lên bần bật: “Nô tì đáng chết.”

“Bản công chúa hỏi ngươi thêm một lần nữa, năm đó là Ngọc phi phát hiện ra thân phận của ngươi hay là ngươi đã phản bội lại mẫu hậu của ta?”

“Lúc đầu nô tì tuyệt đối không phản bội tiểu thư. Nô tì cũng không biết là xảy ra chuyện gì thì đã... đã được hoàng thượng lâm hạnh. Sau này... chuyện sau này đã không còn là chuyện nô tì có thể khống chế được nữa rồi. Nô tì xin thề nếu có nửa câu giả dối sẽ bị sét đánh chết.”

“Nói như vậy là Ngọc phi phát hiện ra thân phận của ngươi?”

Trần mỹ nhân nghĩ một lúc rồi trả lời lấp lửng mập mờ: “Nô tì không biết.”

“Ngươi ở bên người Ngọc phi suốt thời gian năm sáu năm, là nô tì hầu hạ bên người bà ta, bà ta khó có chuyện gì có thể giấu qua lỗ tai của ngươi được. Nói ra nghe xem, ngươi có cảm nghĩ gì về người này?”

Trần mỹ nhân thật lâu cũng không lên tiếng, Nguyên Vô Ưu không vội cũng không phiền, bình chân như vại.

Thật lâu sau mới nghe Trần mỹ nhân nói: “Đối với nữ nhân trong hậu viện và hậu cung thì nhan sắc, thông minh và tài trí đều rất quan trọng, đôi khi chỉ có nhan sắc và thông minh thôi thì chưa đủ, những lúc chuyện xảy ra thì cần tính toán tường tận mọi thứ. Nô tài hầu hạ bên người Ngọc phi nhiều năm, Ngọc phi chính là người hiếm có, được ông trời sủng ái.”

Nguyên Vô Ưu cười nhẹ, người đẹp trong hậu cung nhiều như cá dưới sông, người thông minh cũng nhiều vô số kể, người may mắn cũng không ít, nhưng bà ta đồng thời vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại vừa may mắn, chẳng trách bà ta vẫn có thể cười đến bây giờ, chỉ là – bây giờ vận may của bà ta sắp hết rồi.

“Ngọc Phi có thái độ như thế nào với Đại công chúa và Nhị hoàng tử?”