Phượng Kinh Thiên

Chương 415: SỰ TRUNG THÀNH CỦA NGƯỜI (3)

Lâm Duy Đường lập tức biến sắc khi nghe thấy tiếng động, sau đó nhanh chóng tóm tên lính kia lên rồi nhảy sang chỗ khác.

Gào! Tiếng gầm rú của hổ dữ vang lên sau lưng hai người.

Chân của vị binh lính kia mềm nhũn, không đứng nổi mà té ngã trên mặt đất. Hắn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy con hổ lớn kia há rộng chiếc mồm đỏ tươi rồi một nhát nuốt thi thể của Nhị Tráng xuống, hai mắt hắn trợn trắng rồi lăn đùng ra ngất.

“Chết tiệt.” Lâm Duy Đường nhìn tên lính đã bất1tỉnh, lại quay sang nhìn thi thể đã bị con hổ dữ kia một nhát nuốt mất, hắn thầm mắng một tiếng, sau đó khiêng người đang hôn mê lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cũng không biết đã qua bao lâu, một giọng nói kỳ ảo lúc ẩn lúc hiện chợt vang lên bên tại Lâm Duy Đường.

“Ta tưởng rằng ngươi sẽ thấy chết không cứu chứ, thật không ngờ ngươi lại khiên hắn chạy.” Lâm Duy Đường kinh ngạc dừng bước rồi nhìn dáo dác xung quanh, nhưng ngoài cây cối âm u đáng sợ ra, thì hắn8không nhìn thấy bóng người nào cả.

“Là ai? Mau ra đây.”

Một bóng dáng màu đỏ lướt qua nơi khóe mắt khiến Lâm Duy Đường mạnh mẽ xoay người. Nhìn thấy nam tử áo đỏ đứng sau lưng mình, trong lòng hắn chợt lạnh: “Ngươi là ai?”

Không Vô Hồn lạnh lùng dõi theo Lâm Duy Đường: “Ngươi chính là Lâm Duy Đường?”

“Phải, không biết cao danh quý tính của các hạ...?”

“Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là, nếu Lâm Duy Đường ngươi không chịu nhận sự giúp đỡ của ta, ngươi tuyệt đối không thể thoát khỏi khu2rừng này.”

Lâm Duy Đường không lên tiếng. “Hạng gia vẫn chưa ra tay mà các ngươi đã chật vật như vậy. Người trẻ tuổi à, tự tin là chuyện tốt, nhưng quá mức tự tin thì không thú vị chút nào, có phải không?”

Lâm Duy Đường không để ý đến lời châm chọc của y, hắn bình tĩnh hỏi: “Ta phải trả giá điều gì khi nhận sự giúp đỡ của ngươi?”

Gương mặt không chút cảm xúc của Không Vô Hồn lúc này mới lộ ra một chút tươi cười: “Khó trách người nào đó thường hay bảo rằng thích4người thông minh, bởi vì nói chuyện với người thông minh quả thực bớt việc nhiều lắm.”

“Người nào đó?” Lâm Duy Đường híp mắt hỏi.

“Đúng vậy, người nào đó.” “Đừng nói nhảm nữa, ngươi muốn gì?” Không Vô Hồn mỉm cười: “Sự trung thành của ngươi, từ đây về sau, người phải trung thành và tận tâm cống hiến cho nàng.”

Ánh mắt Lâm Duy Đường lóe lên: “Hắn? Hay là nàng? Ngươi không phải người của Hạng gia sao?” Không Vô Hồn bật cười ha hả: “Ngươi biết rõ là ta sẽ không trả lời ngươi mà.” “Ta cho ngươi thời gian ba ngày để suy nghĩ.” Vừa dứt lời, thân ảnh màu đỏ lập tức biến mất sau rừng cây.

Chỉ để lại Lâm Duy Đường đứng ngây ở nơi đó. Đợi đến khi hắn khiêng binh lính duy nhất còn sống trở về khu nghỉ ngơi, nỗi hoảng sợ vô cớ càng thổi qua trái tim của tất cả mọi người.

“Tề tướng quân, thật xin lỗi.” Tề tướng quân nhìn đầu tóc rối loạn và vết máu trên người hắn, ông gượng cười: “Ta biết ngươi đã cố hết sức rồi.”

Sau đó, tên lính ngất xỉu kia được mọi người cứu tỉnh. Khi hắn nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, đầu tiên là vui quá mà òa khóc lên, nhưng nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy trước khi ngất xỉu, sắc mặt hắn bỗng trắng bệch, hàm răng run lên, va vào nhau lập cập.

“Tam Thạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vị binh lính tên Tam Thạch khó khăn lắm mới nói nên lời. Sau đó, hắn đẩy mọi người ra, đi đến trước mặt Lâm Duy Đường rồi quỳ xuống: “Tạ ơn cứu mạng của Lâm đại nhân.” Nếu không có Lâm đại nhân cứu giúp, thì giờ này chỉ sợ hắn đã trở thành thức ăn trong bụng hố từ lâu rồi.

“Đứng dậy đi, ta cũng chỉ là làm chuyện nên làm mà thôi. Nhị Tráng vì cứu ta mà chết, làm sao ta có thể bỏ mặc ngươi được chứ?”

“Cái gì, Nhị Tráng vì cứu người mà chết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hồ phó tướng sợ hãi kêu lên.

Lâm Duy Đường không để ý đến tiếng kêu của Hồ phó tướng, sau khi chào hỏi Tề tướng quân, một mình hắn đi đến bên một tảng đá rồi ngồi xuống, rồi cúi đầu nghĩ ngợi tâm sự. Mà Tam Thạch cũng khôi phục bình tĩnh, bắt đầu kể lại những gì họ đã gặp phải cho mọi người nghe. Sau khi nghe hắn kể lại đầu đuôi mọi chuyện, lại thêm những lời Lâm Duy Đường nói với Nhị Tráng lúc nãy, mọi người đều trở nên im lặng.

Hồ phó tướng có chút áy náy nhìn sang Lâm Duy Đường, nhưng khi thấy dáng vẻ ngổn ngang tâm sự của hắn, trong lòng bỗng nhảy dựng lên, chẳng lẽ Lâm đại nhân cũng không chắc rằng có thể thoát khỏi đây?

Lúc này, Lâm Duy Đường không hề nghĩ về cách thoát khỏi khu rừng, hắn đang nghĩ, người nào đó mà nam tử áo đỏ đã nhắc đến rốt cuộc là ai? Thế lực của nước Đại Nguyên bây giờ, nếu loại trừ triều đình và Minh Vương đã khởi binh, thì chỉ còn lại Hoài vương.

Minh Vương liên minh với Hạng Thị, người đến tìm và cứu hắn có lẽ là người của Hạng Thị, bởi bọn họ muốn kêu gọi hắn đầu hàng cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Thế nhưng khi nhìn nam tử áo đỏ, hắn lại có một loại cảm giác nói không thành lời, rằng y không phải là người làm việc cho Hạng Thị hay Minh Vương, mà vô cùng có khả năng là người của Hoài vương.

Kỳ thực, nếu đã loại trừ Minh Vương và Hạng Thị thì theo lý mà nói, hắn càng phải cho rằng đó là người của hoàng đế mới đúng, nhưng trong đầu hắn lại một mực nghĩ đến câu nói cực kỳ quan tại của vị nam tử áo đỏ kia.

Thích người thông minh, bởi vì nói chuyện với người thông minh rất bớt việc... Lời này sao lại quen thuộc đến thế?

Nếu thực sự là người của Hoài vương, thực sự là nàng, vậy thì... Lâm Duy Đường hắn sẽ trở thành một trò cười, một trò cười si tâm vọng tưởng!