Phượng Kinh Thiên

Chương 413: SỰ TRUNG THÀNH CỦA NGƯƠI (1)

Nguyên Linh Chi lạnh lùng nhìn Vũ Văn Tranh đang đi lại gần nàng. Thật lòng mà nói, nếu là ở hiện IV đại, người đàn ông trước mắt tuyệt đối là cực phẩm, vừa đẹp trai vừa giàu có. Nếu như kiếp trước có người đàn ông như thế này muốn cưới nàng, nàng nằm mơ cũng sẽ sung sướng đến tỉnh dậy, nhưng ở thời đại này, hắn vẫn chưa được xem là cực phẩm, nhiều nhất1cũng chỉ miễn cưỡng chạm mốc đẹp trai giàu có mà thôi. Mà điều quan trọng nhất, nàng không còn là một người bình thường muốn mua một căn hộ nhỏ cũng khó khăn khổ sở của kiếp trước nữa rồi.

Nếu nàng gả cho hắn, không phải là nàng với cao, mà là hắn với cao. “Vũ Văn Tranh bái kiến quận chúa.” Vũ Văn Tranh bước vào trong đình, chắp tay hành lễ với nàng. Nguyên Linh Chi8áp chế suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, thản nhiên buông mắt: “Ngồi đi.”

Vũ Văn Tranh ngồi xuống ghế đá đổi diện nàng. Mặc dù Nguyên Linh Chi có hơi buồn phiền và không cam tâm nhưng nàng cũng biết, cục diện ngày hôm nay không có lợi với nàng, nàng đã bị trói chung với hắn rồi.

Mặc dù xuất thân của nàng cao hơn hẳn những phụ nữ đã có chồng vẫn phải chịu hạn chế về mặt2tự do. Nếu nàng không thể khống chế được chồng nàng thì nàng chỉ có thể bị nhốt sâu trong viện trạch, suốt ngày tranh sủng ghen tuông, tranh giành với một đám phụ nữ mà thôi.

Bất kể thế nào đi chăng nữa, tạm thời nàng chỉ có thể nhẫn nhịn. Đính hôn và thành thân hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, nàng không thể bị nhốt trong hậu viện được. Nàng đích thân rót trà cho Vũ4Văn Tranh: “Mời.”

Vũ Văn Tranh cúi đầu che giấu suy nghĩ trong ánh mắt: “Đa tạ quận chúa.”

Nguyên Linh Chi nhấc tách trà lên rồi vô thức uống một ngụm, cân nhắc xem nên mở miệng như thế nào. Trong chốc lát, bầu không khí trong đình trở nên yên lặng đến kì dị. Một lát sau, Nguyên Linh Chi nhìn hắn chăm chú, chậm chạp mở miệng: “Vũ Văn công tử đã đọc qua cuốn “Hồng Lâu Mộng” chưa?”

Vũ Văn Tranh nghi hoặc ngước mắt lên nhìn thẳng vào nàng: “Hồng Lâu Mộng?”

“Đúng vậy, Hồng Lâu Mộng.” Vũ Văn Tranh im lặng một lúc rồi mỉm cười nói: “Xin thứ cho Vũ Văn ngu dốt, không biết Hồng Lâu Mộng mà quận chúa nói đến là cái gì?“.

“Là... thanh lâu. Vũ Văn công tử lần này đưa theo bao nhiêu người lên Kinh?” Nguyên Linh Chi nhìn thẳng vào hắn đáp. Không phải là hắn, vậy cũng có thể là người bên cạnh hắn, ví dụ như huynh đệ tỷ muội chẳng hạn?

Vũ Văn Tranh buông mắt, hờ hững đáp: “Quận chúa còn chưa qua cửa mà đã vội hỏi những việc này sao?”

“Ta...” Nguyên Linh Chi câm nín.

Vũ Văn Tranh đứng dậy, cúi thấp người hành lễ với nàng: “Xin quận chúa cứ yên tâm, Vũ Văn Tranh không phải là kẻ phóng túng, còn nữa...”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng chăm chú, rất chân thành nói: “Mặc dù quận chúa gả cho Vũ Văn là chuyện bất đắc dĩ, nhưng chuyện đã đến nước này, Vũ Văn không muốn đùn đẩy trách nhiệm càng không muốn nói lời dối lòng. Vũ Văn rất vui vì có thể cưới được quận chúa, nhất định sẽ không phụ quận chúa đâu.”

Nguyên Linh Chi buông mắt, không ai biết được nàng đang nghĩ gì. Nếu như người đó không phải là Vũ Văn Tranh vậy thì rốt cuộc là ai? Tỳ nữ đưa mảnh giấy ngày hôm đó cho nàng sớm đã không rõ tung tích, muốn điều tra cũng không có đầu mối.

“Linh Chi.” Tĩnh vương phi dẫn một đoàn người vội vội vàng vàng đi qua, nhìn thấy cảnh Vũ Văn Tranh đang cúi người hành lễ với Nguyên Linh Chi, bà lên tiếng gọi rồi sải bước đi qua.

“Vũ Văn Tranh tham kiến vương phi.”

“Nương.” Nguyên Linh Chi cũng hoàn hồn, vội vàng đứng lên hành lễ.

Tĩnh vương phi nhìn nàng một cái rồi ánh mắt rơi trên người Vũ Văn Tranh, ánh mắt rất phức tạp. Bà đương nhiên không muốn con gái gả cho Vũ Văn Thanh xuất thân nhà thương gia, nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, cho dù bà muốn ngăn cản cũng không được nữa rồi.

“Vũ Văn công tử mời đứng lên.“.

“Tạ ơn vương phi.” Vũ Văn Tranh cung kính lui sang một bên.

Nghĩ ngợi một lát, mặt Tĩnh vương phi miễn cưỡng nở một nụ cười, giọng nói hòa ái nhất có thể: “Linh Chi từ nhỏ đã bị ta chiều hư rồi, nếu con bé có nói lời nào không đúng mực, mong Vũ Văn công tử bao dung nhiều hơn.”

“Vương phi quá lời rồi, quận chúa trong sáng thông minh, Vũ Văn Tranh có thể cưới quận chúa làm vợ là phúc ba đời. Ngược lại, tại hạ yếu kém, mong quận chúa bao dung nhiều hơn mới phải.”

Nguyên Linh Chi thầm cười nhạo một tiếng. Thật không ngờ, người có vẻ ngoài nho nhã ung dung lại ứng đối trôi chảy như vậy, thật xứng đáng với bản chất thương nhân của hắn.

Tĩnh vương phi thầm thở dài một hơi. Lời của Vũ Văn Tranh nghe thật êm tại nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật hắn là thương nhân.

“Ngươi đã đến phủ rồi thì đi thư phòng tiền viện đi, vương gia đang đợi người để bàn chuyện hôn sự đấy.” “Vâng, Vũ Văn Tranh cáo lui.”

“Nương, con không định kết hôn sớm vậy đâu.”

Tĩnh vương phi kéo Nguyên Linh Chi ngồi lại xuống ghế, nhẹ thở dài một tiếng: “Nương biết con không cam tâm, nhưng Linh Chi, chuyện đã đến nước này, con phải chấp nhận số phận thôi. Con không được ngang bướng nữa, càng không được làm khó nó, phải biết là sau này con phải dựa vào nó suốt đời đấy.” Hai đứa đã gạo nấu thành cơm rồi, không thành thân thì làm sao được nữa? Lỡ như... há chẳng phải khiến Linh Chi không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa rồi sao?

“Nhưng, nương, con...” Nguyên Linh Chi còn muốn nói thêm nhưng lại bị Tĩnh vương phi ngắt lời.

“Việc này, nương không thể nhúng tay vào được, phụ vương con đã ra mặt làm chủ rồi.” Nguyên Linh Chi yên lặng buông mắt. Tĩnh vương phi còn muốn nói thêm điều gì, nhưng bà mở miệng rồi lại cảm thấy bây giờ có nói gì cũng chỉ thừa thãi mà thôi. Bà không tin tin đồn bên ngoài nói con gái bà thích Vũ Văn Tranh nên mới nhảy vào vòng tay hắn. Thế nhưng, Linh Chi đích thực là đã xuất hiện trong phòng khách của Vũ Văn Tranh, bà có hỏi thế nào cũng không hỏi ra được lý do vì sao Linh Chi lại đi đến phòng khách. Hơn nữa, bà cũng thầm hỏi rõ ràng rồi, lúc ấy, đích xác là con gái bà chuẩn bị xuân dược...

Sự thật là như thế nào, có lẽ chỉ có mỗi Linh Chi biết mà thôi.

Ký Đông, rừng thẳm.

Đã hơn nửa tháng rồi mà đoàn người vẫn không thể đi ra khỏi cánh rừng thẳm này. Mặc dù bên trong rừng sâu không thiếu các loại thực phẩm để duy trì sự sống, nhưng tám chín phần mười đều có chứa kịch độc, những thứ có thể ăn được đã ít còn ít hơn.

Ánh nắng trong rừng rậm rất nhạt nhòa, độc vật thì chực chờ, chỉ cần không cẩn thận chút thôi là mất mạng ngay lập tức. Đội quân vốn có hơn trăm người này chỉ còn sót lại có tám mươi mấy người. May mắn thay, trên người bọn họ có mặc áo giáp bạc, mà Lâm Duy Đường cũng đã chuẩn bị chu đáo để vào rừng sâu từ lâu. Quần áo mặc trên người nhìn như áo gấm nhưng thực tế bên trong lớp lót có may thêm chỉ tơ tằm vàng. Quần áo ngoài bị mục nát do chướng khí có tính axit ăn mòn cũng không thể quật ngã được bọn họ. Chỉ có điều, đám người đi trong rừng sâu suốt hơn nửa tháng nhưng vẫn không thể đi ra, suốt chặng đường lại nhìn thấy đồng đội bên cạnh lần lượt chết thảm khiến rất nhiều người bắt đầu trở nên hoảng loạn. Đa số bọn họ đều không sợ chết nhưng nghĩ đến việc nếu như phải chết ở đây thì chính là chết không toàn thây. Có làm ma cũng sẽ là cô hồn dã quỳ bị vây khốn trong khu rừng này thì chẳng còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông nữa.

“Chúng ta... thật sự có thể thoát ra ngoài sao?” Hồ phó tướng lẩm bẩm, đáy mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.

Tể tướng quân thở hổn hển ngồi dựa vào một cây đại thụ thô ráp, trên mặt đổ đầy mồ hôi, vết thương trên người ông vẫn chưa khỏi hẳn mà phải tiếp tục đi trong rừng cả ngày lẫn đêm, quả thật không thể kiên trì nổi nữa.

“Lâm đại nhân, chúng ta nghỉ ngơi chút đi, cơ thể tướng quân không chịu nổi nữa.” Hai tên binh tướng chăm sóc bên cạnh Tể tướng quân cao giọng hét. Một đám binh sĩ nghe vậy đều quay đầu, chạy lại vây quanh lấy Tề tướng quân.