Phượng Kinh Thiên

Chương 409: NỘI CHIẾN Ở KÝ ĐÔNG (2)

Khánh Đế đứng dậy đi ra khỏi Thiên điện, Bình Duệ theo sau lưng.

Đứng trên bậc thềm cao cao phóng mắt nhìn ra Ngự Hoa Viên trăm hoa đua nở, Khánh Đế híp mắt. Minh Vương muốn tiên hạ thủ vi cường*? Chỉ là, vì sao ông ta lại đột nhiên quyết định như thế? Bất kể là từ phương diện nào, ông cũng đều đoán được Minh Vương sẽ không tùy tiện khởi binh, nhất định sẽ chờ thời co.

(*) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ giành được lợi1thế, trở thành kẻ mạnh. Nhưng bây giờ... chẳng lẽ hai mươi năm nay, Minh Vương liên kết với Hạng Thị đã thật sự có được thực lực có thể đánh bại đại quân triều đình rồi sao? Ánh mắt Bình Duệ càng thâm trầm.

Khánh Đế đột nhiên hỏi: “Vì sao lại tiến cử Trác Quý với trẫm?” Trác Quý chẳng qua chỉ là một Tham tướng nho nhỏ mà thôi, trong triều có vô số tướng tài khác, có tính toán thể nào thì cũng không đến lượt hắn ta.

“Trác Quý dẫn8quân cẩn trọng nhìn xa trông rộng, mà Tam Tử thì lại dũng mãnh thiện chiến.” Bình Duệ nói ra một trong những nguyên nhân hắn tiến cử Trác Quý, đương nhiên hắn vẫn chưa nói ra nguyên nhân quan trọng nhất.

Khánh Đế đương nhiên nhận ra sự do dự và âm thầm lo lắng của Bình Duệ nhưng ông chỉ nhìn hắn thật sâu chứ không hỏi tiếp: “Trẫm hiểu rồi, đi đi.” Bình Duệ không nói ra có nghĩa là hắn vẫn chưa chứng thực được chuyện này.

“Vâng.” Bình Duệ cáo2lui.

“Bình Duệ tiến cử Trác Tham tướng sao?” Nguyên Vô Ưu kinh ngạc thốt lên. Lữ Thục Viên đã lâu không lộ diện đứng bên cạnh nàng, cung kính lên tiếng: “Bẩm công chúa, đúng vậy.” Ban nãy, bọn họ mới nhận được tin tức, Trác Việt vừa nghe tin liền sai nàng đi gặp công chúa. Nàng có chút không hiểu, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt này của công chúa, ắt hẳn những gì Trác Việt nói là đúng.

Nguyên Vô Ưu trầm mặc. Bình Duệ kẻ này xảo quyệt thì4cũng thôi đi, mũi còn thính như chó nghiệp vụ vậy. Hắn ấy vậy mà lại tiến cử Trác gia. Người này quả thật khiến nàng phải đề cao. “Sai Trác Việt đuổi theo Trác tham tướng, theo quân xuất chinh.” Nguyên Vô Ưu nói. Lữ Thục Viên ngạc nhiên nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, sau đó nói: “Trác Việt đã đuổi theo rồi ạ.” Nguyên Vô Ưu mỉm cười. Trác Việt này thật đúng là Hoa Mộc Lan đương đại. “Tốt lắm, lui ra đi.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Thiếu niên U Ảnh dẫn Lữ Thục Viên rời đi. Nguyên Vô Ưu ngồi xuống ghế quý phi, nhẹ thở dài một tiếng, khuôn mặt hiếm hoi lộ vẻ rối rắm.

Hoài vương đang ngồi xếp bằng trên sạp ngẩng đầu lên nhìn nàng rồi lại cúi đầu xuống đọc sách. “Thật là có chút không nỡ.” Mặc dù Bình Duệ gian xảo rất khó khống chế, nhưng nếu thật sự có thể sử dụng hắn thì có thể bớt cho nàng nhiều việc.

“Con rất tán thưởng hắn.” Hoài vương không ngẩng đầu mà nói rất chắc chắn.

“Vâng.” Hoài vương im lặng. Qua năm sau phút sau, mới nghe hắn nói một câu: “Hắn và Ninh Thanh, con đề cao ai hon?” Nguyên Vô Ưu hoàn hồn, liếc mắt nhìn hắn, hơi bĩu môi. Hoài vương không nghe thấy nàng lên tiếng thì cũng nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Nguyên Vô Ưu nghĩ ngợi một lát, mỉm cười đáp: “Ninh Thanh giống như mây, Bình Duệ giống như gió, con tán thưởng cả hai, có thể thích nhưng không thể yêu. Câu trả lời này đã đủ tỉ mỉ chưa? Phụ vương đại nhân?”

Hoài vương nhíu mày, rất rối rắm, bởi vì bất kể là mây hay gió thì cũng sẽ tan biến vô hình, không thể cho người ta cảm giác chân thực.

Gần đây, hắn luôn lo lắng cho tương lai của Vô Ưu là bởi vì mấy hôm trước hắn thường nằm mơ, mơ thấy sau khi mình chết rồi, Vô Ưu một mình cô đơn ngồi trong bóng đêm, không khóc không rơi lệ, nhưng sự buồn rầu và cô độc bao trùm lấy nàng lại khiến hắn hít thở cũng thấy đau đớn.

Hoài vương nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nàng như vậy, làm sao có thể khiến hắn yên tâm được? Hắn không thể ở bên nàng mãi mãi. Khi nhìn thấy biểu cảm ấy của hắn, nụ cười trên khuôn mặt Nguyên Vô Ưu chợt tắt, đôi mắt hơi hoang mang nhìn hắn đang chau mày lo âu. Trái tim nàng run lên rồi nàng tiến lên trước, nhẹ nhàng nằm lên lưng hắn, sau đó ôm hắn vào lòng, cảm nhận cơ thể gầy gò ốm yếu của hắn trong vòng tay. Đột nhiên, mũi nàng cay cay, nước mắt tuôn trào như mưa.

Người mà nàng có lỗi nhất trong cuộc đời, chính là cha nàng! Vì không muốn nàng chịu chút ấm ức nào, cha không tái hôn nữa, một lòng một dạ bảo vệ và nuôi dạy cô con gái mong manh như pha lê này thành người, nhưng sau này... những ngày bệnh tật cuối cùng của cha,

mặc dù nàng từng đau lòng nhưng không hề cảm thấy quá thống khổ. Lúc ấy, tình yêu và niềm hi vọng tràn ngập trái tim nàng đều dành hết cho chồng và con gái.

Biểu cảm ban nãy của Hoài vương đã khiến kí ức chôn vùi đột nhiên vỡ ra. Ánh mắt lo lắng, vướng bận và bao hàm cả yêu chiều như vậy, đây là ánh mắt thường có của cha...

“Vô Ưu?” Trong khoảnh khắc được nàng ôm vào lòng, trái tim Hoài vương đập “thình thịch” một tiếng, nhưng ngay sau đó lại cảm nhận được một dòng nước ấm áp, cơ thể hắn cứng đơ, vội vàng quay đầu, nhưng...

Nguyên Vô Ưu chôn mặt vào lưng hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Cho con ôm thêm chút nữa là ổn thôi.”

Đôi mắt trong suốt của Hoài vương dịu dàng nhỏ lệ. Mặc dù không lên tiếng nhưng giây phút này, vào thời khắc mà nàng không nhìn thấy, trái tim hắn đã biểu lộ tất cả qua ánh mắt, không lời mà đủ ý. Tiểu Lý Tử vừa nhấc rèm bước vào, nhìn thấy cảnh này, bước chân hắn ngừng lại, dường như không nghĩ ngợi gì mà theo bản năng cúi đầu. Mặc dù vậy nhưng cảnh tượng ban nãy vẫn khắc sâu trong đầu hắn.

Đột nhiên, hai chân hắn phát run, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, hắn yếu ớt như thể mệt mỏi quá độ mà loạng choạng lùi một bước.

Nguyên Vô Ưu ổn định lại cảm xúc, buông lỏng tay lùi ra một bước nhưng khi nhìn thấy lưng hắn ướt đẫm một mảng thì khuôn mặt nàng hơi mơ màng. Đã bao lâu rồi nàng chưa rơi lệ:

Hoài vương quay đầu quan sát nàng, hờ hững nói: “Con khóc ướt hết lưng ta rồi.” Nguyên Vô Ưu gật đầu, giả vờ xoay người lại: “Hay là, con cũng cho người mượn lưng khóc nhé?”

Hoài vương lườm nàng không nói. Thấy hắn câm nín, Nguyên Vô Ưu vui vẻ vô cùng, cười đến rạng rỡ. “Con đi đây, người nhanh thay một bộ đồ mới đi, đừng để bị lạnh vì con khóc ướt lưng, như vậy thì con sẽ ân hận lắm.”

Không quan tâm đến lời nói đùa của nàng, Hoài vương hỏi: “Con đi gặp Bình Duệ à?”

Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Hình như nên đi gặp hắn rồi.”

Hoài vương không lên tiếng mà nhặt cuốn sách rơi trên bàn cờ lên rồi lật ra. Nguyên Vô Ưu bước qua, Tiểu Lý Tử cúi thấp đầu đến mức hận không thể chui luôn xuống đất. Lúc này, hắn không có dũng khí ngước lên nhìn công chúa.

Nguyên Linh Chi rất thất vọng. Vừa nghĩ đến cục diện bản thân tốn bao nhiêu công sức bố trí ra lại bị tin tức nội chiến nhấn chìm, lòng nàng đang bức bối đến mức không nói nên lời mà Phương Trinh Ngọc lại không biết quan sát sắc mặt, một mạch xem nàng là chỗ xả, nói một đống tin tức tạp nham nàng không muốn nghe cho nàng.

“Biếu tỷ, có phải Vũ Văn công tử nghi ngờ là do chúng ta làm rồi không? Vì vậy mới tức giận? Hắn... quả nhiên lại thích Cố An An hơn một chút rồi!”

“Muội không hiểu, vì sao hắn lại không thích muội?” “Cố An An kia có gì tốt đẹp cơ chứ? Không có chút đoan trang khuê tú gì cả. Nghe nói, nàng ta còn bái Liêu công tử làm thầy, học khám nghiệm tử thi nữa đấy?”

“Biểu tỷ, chẳng phải tỷ từng nói sẽ giúp muội giành trái tim của Vũ Văn công tử sao?”

“Biểu...”

“Câm miệng.” Nguyên Linh Chi không thể không hét lên. Phương Trinh Ngọc bị giọng nói của nàng làm cho ngày người: “Biểu tỷ?”

“Có phải muội không thể không gả cho Vũ Văn Tranh không?” Nguyên Linh Chi híp mắt hỏi. Nhìn dáng vẻ này của Nguyên Linh Chi, Phương Trinh Ngọc hơi bất an, nhưng khát vọng đối với Vũ Văn Tranh trong lòng lại át cả lí trí. Nàng ta gật đầu: “Phải.”

“Quyết tâm của muội to bao nhiêu? Có thể dùng mọi thủ đoạn không?” Phương Trinh Ngọc buông mắt. Chẳng phải biểu tỷ đã không từ thủ đoạn rồi sao? Bây giờ còn hỏi nàng vấn đề này nữa.

“Phải.”

“Tốt, tỷ giúp muội.” “Thật sao?” Hai mắt Phương Trinh Ngọc đột nhiên phát sáng, tràn đầy mong đợi nhìn Nguyên Linh Chi.

Khóe môi Nguyên Linh Chi thầm nhếch lên: “Đương nhiên là thật rồi, chỉ cần muội làm theo lời ta nói, ta đảm bảo Vũ Văn Tranh chắc chắn sẽ cưới muội.”

“Vậy... biểu tỷ muốn muội làm gì?” “Muội cứ đợi là được rồi.” Nếu nàng ta đã muốn gả thì nàng sẽ gả nàng ta đi.