Phượng Kinh Thiên

Chương 394: ĐANG BÀN CHUYỆN HÔN NHÂN (1)

Gần đây trong Kinh thành, dân chúng rỉ tai nhau một tin tức nóng hổi: hoàng đế triệu kiến thiếu chủ

của Vọng Giang Các. Mặc dù vẫn chưa có tận mắt chứng kiến vị thiếu chủ thần bí của Vọng Giang Các, thế nhưng danh xưng của hắn chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp chốn Kinh thành. Vô Hồn công tử. Nghe nói vị tổng quản đứng đầu hoàng cung, tâm phúc thân cận nhất, được hoàng đế tín nhiệm nhất - Thị Tề Thi công1công đã đích thân tiễn Vô Hồn công tử đến cổng cung rồi chính miệng tôn kính gọi tên. Nghĩ thử xem, Thị Tề là ai cơ chứ? Trong ngoài hoàng cung, trên dưới triều đường, ai dám đắc tội với ông ta?

Một câu nói của ông ta, có quyền lực tương đương với Nhật phẩm đại quan, bởi vì ông đại diện cho thánh ý của hoàng thượng. Nếu đó đã là suy nghĩ của hoàng thượng thì kẻ nào dám khinh khi? Những quan lại, quyền8quý vốn cho rằng Vọng Giang Các bấu víu lấy Vô Ưu công chúa nên mới có thể được đối đãi đặc biệt như thế, nhưng đến hôm nay, xem ra có lẽ bọn họ đã lầm tưởng rồi, có khả năng đó là vì thân phận của Không Vô Hồn công tử vốn dĩ đã đặc biệt, cho nên Vô Ưu công chúa mới kết thân với y. Có thể khiến hoàng thượng triệu kiến lại được người của hoàng thượng đưa tiễn, có thể là người2bình thường được sao? Không, đương nhiên không thể nào được, hoàng thượng là ai kia chứ? Đó là để vương máu lạnh giết người không chớp mắt kia mà.

Qua nửa ngày sau, chưa đợi mọi người bình tĩnh lại, trong cung lại truyền ra tin tức, thì ra là Vô Hồn công tử là truyền nhân của Khai quốc Quốc sư. Ném một hòn đá xuống nước mà tạo ra hàng trăm ngàn bọt sóng, quả thực một việc nhỏ gây ra sóng gió lớn, tâm tình4người người đều như sóng cuộn trào dâng mãnh liệt.

Ba ngày sau, lại thêm một tin tức nóng hổi được bán ra tán vào khắp chốn trà lâu chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Vô Hồn công tử gửi đi lời mời đến chư vị khách quý bị cả kinh tại Vọng Giang Các ba ngày sau hãy cùng đến thưởng thức xuân trà cũng như y sẽ đích thân gởi đến chư vị quan khách lời xin lỗi.

Tin tức vừa lộ ra, liền khiến cho dòng dõi trâm anh thế phiệt chú ý, bọn họ nghĩ đủ mọi cách để có thể kết thân với Vô Hồn công tử.

Truyền nhân của Khai quốc Quốc sư? Đây là thân phận như thế nào chứ?

Cho dù các vị vương tôn công tử, thiên kim tiểu thư nhận được thiếp mời đều là những người đã phải trải qua cảm giác khủng khiếp, khiếp sợ không thổi vào cái đêm Tết Nguyên tiêu ngày trước, nhưng mà chẳng ai dám khước từ, cũng không ai dám không tới.

Vì lẽ đó, ba ngày sau, mọi người đều sôi nổi tề tựu. Trên đường lớn, nơi nơi đều thấy hiệu xe lộng lẫy trang hoàng, quả thực là cờ mao rợp trời, chỉ có thể dùng hai chữ rầm rộ để hình dung.

Cảnh sắc của Vọng Giang Các hôm nay cũng giống như đang tái hiện lại khung cảnh của ngày Tết Nguyên tiêu, tất thảy nhìn rất quen mắt, nhưng mà có phần phồn hoa mỹ lệ hơn, nô tài anh tuấn, nữ tỳ xinh đẹp, quần là áo lượt gấm hoa, khiến cho ai ai cũng phải trầm trồ.

Đương nhiên, vẫn có điểm khác biệt, chỉ có điều không ai nhận ra mà thôi!

Vị khách ở trong sương phòng thứ nhất dành cho thượng khách ở phía đầu trên lầu hai vào đêm Nguyên tiêu đã chuyển sang ngồi tại gian phòng cuối cùng.

“Vốn dĩ muội có điểm không thể lý giải vì sao công chúa muốn chuyển đến căn phòng này, thì ra là phong cảnh chỗ này đẹp hơn chỗ cũ.” Cổ An An đứng trông ra quang cảnh sông nước nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ rồi nói. Cổ Lăng đánh giá thử, hắn cũng không nhịn được phải thầm gật đầu. Ngồi tại đây tuy không thể thưởng thức cảnh phố xá phồn hoa tấp nập người qua lại, nhưng lại có thể ngắm cảnh nước trôi hiền hoà, càng thêm phần thanh nhã cùng tĩnh lặng.

Đặc biệt tại đây, vạn vật như khoác lên mình một tấm áo mới, tiết xuân ấm áp dần dần trở lại, làn gió thanh mát sảng khoái chợt ùa về, tuy là mát lạnh nhưng cái giá buốt của mùa đông đã phai nhoà. Phóng tầm mắt ra xa xa, có thể trông thấy những chiếc thuyền hoa đủ loại sắc màu ở giữa lòng sông hay ở đậu ngay bên bờ, mỗi cảnh mỗi đẹp, chẳng trách nàng ấy lại thích vậy. Nhưng mà, so với huynh muội Cổ Thị cao hứng vui vẻ thì hôm nay trong Liêu Thanh Vân có chút gì đó khác thường, sắc mặt lạnh nhạt, ẩn đường hơi chau lại khiến cho ai thấy cũng điều nhận ra hắn đang có điều nghi hoặc không biết làm sao. Nguyên Vô Ưu nhìn qua Liêu Thanh Vân, thấy hắn đang giữ sắc mặt lạnh nhạt cùng đầu mày cau cau, thì nàng bèn khẽ nhíu mày hỏi: “Thanh Vân?”

“Công chúa?” Liêu Thanh Vân cúi thấp đầu với nàng.

Nguyên Vô Ưu dò xét thoáng qua khuôn mặt hờ hững của hắn, quan tâm hỏi: “Có chuyện gì đang nghi hoặc sao?”

Biểu cảm của Liêu Thanh Vân bỗng hiện hữu chút ấm áp, bình thản nói: “Đa tạ công chúa đã quan tâm, không có gì ạ.”

Hắn đang không hiểu tại sao Đào gia lại đề nghị cầu thân với hắn? Nghĩ đến câu nói ý tứ sâu sắc của nương tối qua, trong lòng hắn bỗng chốc gợn sóng. Hắn biết rõ hắn và nàng không có khả năng, mảnh tình trong trái tim hắn, làm sao mới có thể đè nén được đây?

Tình cảm ái mộ trong tim hắn tuyệt đối không phải chỉ vì tướng mạo tuyệt mỹ của nàng, mà là vì con người của nàng, tài hoa của nàng, thậm chí là trái tim tàn nhẫn của nàng. Hắn yêu nàng, yêu đến không còn thuốc chữa nữa rồi, trái tim này chẳng còn nằm trong sự kiểm soát của hắn, hắn làm sao có thể lấy lại trái tim này được đây? Làm sao có thể đè nén, điều khiển nó được? Làm sao có thể chấp nhận người khác chứ?

Hắn không làm nổi!

Cố Lăng hiện đang cùng ngắm nhìn cảnh vật với Cố An An, ánh mắt hắn bỗng loé lên, hắn biết Thanh Vân đang nghĩ đến điều gì? Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Không có thì tốt.” “Công chúa, người có điều không biết rồi, Liêu đại ca đang sầu muộn đúng không?” Cổ An An cười trên nỗi đau khổ của người khác mà nói.

“Ổ?” Nguyên Vô Ưu nhướng cao mày.

“Không phải.” Liêu Thanh Vân vội lên tiếng. Nguyên Vô Ưu quét mắt qua khuôn mặt của ba người họ, tinh thần thoáng có chút vui vẻ: “Xảy ra chuyện thú vị gì mà ta lại không biết?” “Thì là có người muốn cùng Liêu đại ca cầu...” “Bát muội.” Liêu Thanh Vân thấp giọng quát, khuôn mặt đem theo vẻ giận hờn.

Cố An An giật thót, đây là lần đầu tiên nàng thấy tiêu đại ca thay đổi sắc mặt, hơn nữa... còn gấp gáp và căng thẳng như thế?

Lời Liệu Thanh Vân vừa nói ra, đáy mắt hắn liền thoáng qua nét buồn phiền ân hận, bèn đứng dậy chắp tay cáo lỗi với Cổ An An: “Bát muối, xin lỗi, lúc nãy do ta gấp gáp nên mới lớn tiếng với muội, huynh tuyệt đối không có ý gì đâu.”

“Liêu đại ca đừng nói như vậy, do muội không phải trước, An An thất thố rồi.” Cố An An trút bỏ nét kinh sợ trên gương mặt, áy náy vô cùng, nhún gối hành lễ với hắn. Cố Lăng cười cười nhìn Liêu Thanh Vân cạnh hắn đang ngồi xuống, vỗ vai hắn nói: “Đừng tự trách mình, nha đầu này càng lúc càng không biết trước sau, thứ lỗi.”

Liệu Thanh Vân cười khổ, hắn trách cứ An An ngay trước mặt Cổ Lăng, là hắn thất lễ rồi, nhưng hắn không muốn nàng biết chuyện này. Nguyên Vô Ưu gom hết sự kỳ lạ của ba người họ vào tầm mắt, cặp đồng tử xinh đẹp chợt loé sáng. Tuy vậy, nàng chỉ mỉm cười mà không hề có dự định gặng hỏi làm gì.

Liêu Thanh Vân thấy nàng thản nhiên như không, đáy mắt hiện hữu chút thất vọng. Từ lúc bắt đầu, hắn chưa từng nghĩ qua sẽ gây thêm phiền não cho nàng.

Có thể, hắn đánh giá cao bản thân quá rồi. Những lời nàng từng nói, hắn đều khắc ghi trong tim. Hắn cũng biết rõ, nàng sẽ không bao giờ thuộc về hắn, vĩnh viễn không! Nhưng hắn vẫn cầm lòng không đăng cảm giác muốn gần gũi nàng, muốn nàng trông thấy hắn.

Cố An An bỗng loé lên một ý nghĩ trong đầu, đồng thời nàng trợn tròn mắt vì sửng sốt, có lẽ nào Liêu đại ca phải lòng Vô Ưu công chúa?

Liêu đại ca và Vô Ưu công chúa?

Vẻ đẹp của Vô Ưu công chúa, thiên hạ khó kiếm, Liêu đại ca mến mộ người thì chẳng có gì lạ lùng, chỉ là... Vô Ưu công chúa quá đẹp, quá tôn quý, quá thông minh, vừa khiến người ta say đắm lại vừa khiến người ta phải nhún nhường, trong lòng vì thế nảy sinh cảm giác bản thân kệch cỡm, thấp hèn so với nàng, nên không dám có suy nghĩ khinh khi, không tôn trọng nàng. Hơn nữa, thủ đoạn của Vô Ưu công chúa... Liêu đại ca thích người, e rằng chỉ có thể thầm lặng gánh lấy nỗi đau này!

Cùng lúc đó, cũng với căn phòng giống ngày Tết Nguyên tiêu, tâm trạng Đào Phi Vũ cũng có điều không yên giống như trước, ánh mắt nàng không kìm được mà liên tục liếc nhìn gian phòng đầu tiên ở hướng đông. Thế nhưng hôm nay, căn phòng ấy đã buông mành xuống, khiến nàng không tài nào nhìn kĩ người ngồi trong.

Lâm Doanh Doanh quét nhìn theo tầm mắt của Đào Phi Vũ, sóng mắt khẽ cuộn, dịu dàng cười nói: “Tiểu Thất muội muội có điều giấu ta à?”

“Không có.” Đào Phi Vũ hoảng hốt ngoảnh lại. Thế nhưng, đáp lại nụ cười thấp thoáng của nàng là một ánh mắt thông tỏ sự tình. Trong thoáng chốc, gò má nàng liền ửng đỏ hây hây, nàng bèn rũ mắt nhìn xuống đất, hai tay thì níu lấy chiếc khăn tay, bộ dạng vô cùng ngại ngùng.