Phượng Kinh Thiên

Chương 392: BẢN LĨNH KHÔNG NHỎ (2)

Nguyên Vô Ưu không để ý đến hành động này, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, thưởng thức cảnh sông qua cửa sổ đang mở một nửa.

Hiện tại đang là tiết trời đầu xuân, vạn vật đang sinh sôi nảy nở, gió lạnh của mùa đông tiêu điều tuy vẫn còn, nhưng trong đó vẫn cảm nhận được chút sắc trời mùa xuân.

“Bản công chúa thấy, vị trí của nơi này so với nhã gian bên phía đông kia đẹp hơn nhiều. Sau này bản công chúa giá1lâm, liền sắp xếp sương phòng này cho bản công chúa.”

Tiền chưởng quỹ trong lòng hoảng sợ thấp thỏm bất an có chút luống cuống với mệnh lệnh này, theo bản năng nhìn chủ tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi một cái, chủ tử hình như cũng thích căn phòng này.

“Sao? Không nghe thấy lời của bản công chúa à?” Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Vô Ưu lướt qua.

Lưng Tiền chưởng quỹ đổ mồ hôi lạnh, vội nói: “Thảo dân không dám, thực là...”

“Ngươi lui xuống.” Không8Vô Hồn mở mắt ra, cuối cùng cũng lên tiếng. Tiền chưởng quỹ như được đại xá vậy, lau mồ hôi mỏng trên trán, cung kính lui xuống. Nguyên Vô Ưu cười nhẹ: “Xem ra bản công chúa ở đây, không có uy danh rồi.” Không Vô Hồn liếc xéo nàng một cái, lạnh giọng nói: “Hôm nay tâm trạng của ta không tốt.” “Cảm nhận được.” “Ngươi đến làm gì?” “Sư thúc tổ rõ ràng là biết rõ còn hỏi, bản công chúa đến đây để làm2chỗ dựa, chống lưng cho người đó.” Không Vô Hồn cười, nhưng không lên tiếng.

“Sao vậy? Sư thúc tổ vẫn chưa suy nghĩ kĩ là nên lựa chọn như thế nào sao?” Nguyên Vô Ưu nhướng mày.

Không Vô Hồn trào phúng liếc xéo nàng. Nguyên Vô Ưu nhún vai, giọng nói có chút bất lực: “Được thôi, Vọng Giang Các là sản nghiệp của Hạng gia.” Không Vô Hồn phút chốc híp mắt lại, trong con mắt đang mở một nửa lướt qua một tia sáng kì lạ.4Nguyên Vô Ưu nhướng mày: “Thế nào?” “Trong vòng ba ngày, ngươi có thể tra ra được Vọng Giang Các là sản nghiệp của Hạng gia, bản lĩnh không nhỏ.” Không Vô Hồn nhàn nhạt nói.

“Nhưng lại cũng không có gì bất ngờ, phải không? Sư thúc tổ?” Trong chớp mắt, Không Vô Hồn bỗng trở nên tùy ý, sóng mắt di chuyển, phong lưu vô cùng. “Tiểu Vô Ưu, sư thúc tổ không phải người dễ chọc đâu.” Nguyên Vô Ưu cười khuynh thành: “Sư thúc tổ không dễ chọc, đó là đương nhiên, có điều, tin là sự thúc tổ cũng biết, con đây cũng không phải là người dễ chọc.” Không Vô Hồn cúi đầu cười thấp, giọng nói không lớn, nhưng lại có ý ngông cuồng. Nguyên Vô Ưu lúc này mới đưa tay ra nâng chén trà bên cạnh lên, nhàn nhã hợp một ngụm, trong lòng âm thầm thở nhẹ một hơi. Còn về việc gặp Nguyên Hạo Thiên, nên nói gì, đây là việc của Không Vô Hồn.

“Thuộc hạ bất tài, tội đáng muốn chết.” Trong Ngự Thư Phòng, hai ám ảnh để mất dấu của Ninh Thanh cung kính nhận tội.

Khánh Để quay lưng lại lạnh lùng lên tiếng: “Tự đi lĩnh phạt.”

“Vâng.” Hai người cung kính lui ra ngoài.

Khánh Đế xoay người, đi đến bên cạnh giường gấm ngồi xuống, tùy ý xoay xoay cái nhẫn trên ngón cái, đôi con ngươi tối đen nguy hiểm híp mắt lại.

Vô Ưu thông minh hơn người, ông biết, Vô Ưu đang trang giành quyền lực, ông cũng biết, bởi vì chuyện này là ông ngầm cho phép. Ban đầu ông còn lo lắng, nàng không đủ thông minh sẽ phụ sự kì vọng của ông. Bây giờ xem ra, nàng quá thông minh rồi, thông minh đến mức khiến ông có chút kinh ngạc. Có điều, đối với ông mà nói, có lẽ cũng bởi vì nàng đủ thông minh, ông mới càng yên tâm hơn. Chỉ có người thật sự thông minh, mới biết cái gì là lựa chọn tốt nhất. Thân thể Hoài vương mắc bệnh nan y, cho dù nàng có lấy Cố gia làm hậu thuẫn, trước mắt vẫn phải dựa vào người phụ thân này. Bất kể là trong lòng nàng có oán giận việc ông diệt cả Lưu Thị hay không, thì cũng vẫn giống như lời mà nàng nói, sự tôn quý và vinh hoa của nàng là do nàng là con gái của ông, ông là phụ thân của nàng, đây là sự thật mà ông và nàng đều không có cách nào có thể thay đổi được.

Cho dù không có tình cha con, nhưng lại có quyền thế còn vững chắc hơn cả tình cha con liên kết bọn họ lại, thậm chí là buộc chặt họ. Cho nên, ông cho dù không hoàn toàn tin tưởng nàng, nhưng cũng sẽ không nghi ngờ nàng sẽ tổn hại ông. Ông dung túng cho mọi mưu đồ của nàng, chẳng qua cũng chỉ là vì muốn địa vị của bản thân càng chắc chắn hơn mà thôi.

Đợi lâu chưa thấy mệnh lệnh của chủ tử, thủ lĩnh Ảnh vệ đứng cúi đầu khom người ở bên cạnh có chút thấp thỏm.

Những người được phái đi theo dõi Ninh Thanh tuy không phải là những cao thủ giỏi nhất trong Ảnh vệ, nhưng cũng tuyệt đối không phải là hạng tầm thường. Thế nhưng, không ngờ rằng bọn họ lại để mất dấu, hơn nữa còn mất một cách kì lạ, giống như là người đó biết bay lên trời hay độn thổ vậy, không tìm thấy được bất kì dấu vết gì, khó trách chủ tử nổi giận.

Nghĩ một hồi, hắn cố gắng ngẩng đầu xin mệnh lệnh: “Thuộc hạ sẽ phải thêm người đi tìm, nhất định...”

Khánh Để phất tay, giọng nói so với trước cũng tính là ôn hòa hơn: “Chuyện này coi như bỏ, lui xuống đi.”

“Vâng.” Đội trưởng đội ám vệ không dám ngẩng đầu lên, kính cẩn lui xuống. Ngự Thư Phòng lại rơi vào yên lặng, Khánh Đế tuy có chút nghi ngờ với Ninh Thanh vừa xuất hiện này có lại lịch như thế nào, nhưng chẳng qua, so với Ninh Thanh này, ông càng hứng thú hơn với kẻ đứng sau Vọng Giang Các có thể dùng âm nhạc để khống chế người khác kia.

Nghĩ đến hành động của Vô Ưu, ngón trỏ của Khánh Đế gõ nhẹ trên bàn trà. Trong lúc ông đang định lên tiếng ra lệnh, thì Thị Tề cúi người tiến vào.

“Khởi bẩm hoàng thượng, Bình tướng quân cầu kiến ở ngoài điện.” Ngón tay đang gõ nhẹ trên bàn trà của Khánh Đế dừng lại, như có gì phải suy nghĩ.

“Tuyên.”