Phượng Kinh Thiên

Chương 389: HOÀI VƯƠNG LO ÂU (1)

“Thành thật mà nói, huynh ấy là thầy giáo đầu tiên dạy khám nghiệm tử thi của ta.”

1 Cổ Lăng kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Hắn đã nghĩ vô số lý do, nhưng không1thể ngờ mối quan hệ ấy lại là thế này.

Liêu Thanh Vân để ý đến Cố Lăng đang kinh ngạc, giọng nói cũng trầm hơn khi nghe kể lại chuyện cũ của hắn và Bình8Duệ. Thật ra quá khứ của Bình Duệ chẳng phải là bí mật gì cả, Cố Lăng cũng đã nghe qua rất nhiều lời đồn. Tuy nhiên, đối với Liêu Thanh Vân mà nói, Bình2Duệ mà hắn nhìn thấy mới là Bình Duệ đích thực. Mặc dù Bình Duệ là thứ xuất nhưng Bình Quốc công lại yêu thương hắn hơn cả đích xuất, việc này khiến cho địa4vị trong Bình Quốc Công Phủ của thứ xuất Tam công tử Bình Duệ còn lớn hơn cả đích huynh Bình Lập của hắn.

Mặc dù Bình lão quốc công và Bình lão phu nhân có bất mãn, nhưng sau nhiều lần khuyên nhủ mà Bình quốc công vẫn không chịu nghe, khăng khăng làm theo ý mình thì bọn họ cũng đành bất lực!

Mà lúc này, Bình quốc công đã nhận được sự coi trọng của hoàng thượng, đảm nhận vị trí cao, khiến cho cái tước vị Bình Quốc Công Phủ vốn chỉ có cái danh chứ chẳng có chút trọng lượng nào lại trở nên cao quý lần nữa.

Cả tộc Bình Thị cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, bày ra cảnh yên bình giả tạo với hành động sủng thiếp bỏ mặc vợ, sủng thứ bỏ mặc đích của ông ta.

Bình Duệ là thân phận thứ xuất nhưng lại vượt qua cả đích huynh. Mặc dù nói là Bình quốc công nhận được sự xem trọng của hoàng thượng nên không ai dám chỉ trích trước mặt, nhưng sau lưng, gia đình các quan lại Kinh thành đều rất phản đối việc làm của ông ta.

An cư thì mới lạc nghiệp.

Các gia đình quan lại trong triều đình, môn hộ đều không nhỏ, nhà ai khinh ai trọng ai là việc không nên để lộ ra ngoài.

Những việc này nhất định sẽ dùng mọi biện pháp để giấu nhẹm đi chứ tuyệt đối không gióng trống khua chiêng như Bình quốc công thế này.

Nói đến chuyện Bình quốc công trọng thứ khinh đích thì không thể không nói đến Bình phu nhân. Mẫu tộc Bình phu nhân họ Vương. Có lẽ Vương gia không thể so được với Bình Quốc Công Phủ có tước vị cha truyền con nối, nhưng chuyện xấu trong nhà Vương gia cũng không phải là ít. Bình phu nhân là trưởng nữ Vương gia, đệ đệ nhỏ tuổi, mặc dù gia đình có hơi yếu kém nhưng người đứng đầu Vương gia khi đó là Tam thúc của Bình phu nhân, ông ta là quan lớn nhị phẩm, cũng là vây cánh của Lưu Thị.

Khi Lưu Thị quyền cao nghiêng trời, môn hộ Vương gia đương nhiên cũng lên như diều gặp gió.

Vương gia đắc thế, mặc dù Bình Quốc công không hề ghẻ lạnh hai mẹ con Bình Duệ nhưng ông cũng tôn trọng mấy mẹ con Bình phu nhân mà ngày thường mình chẳng hề quan tâm hơn. Nhưng lúc này, mẹ đẻ của Bình Duệ là Như phu nhân lại bệnh mà chết! Trên phố đều đồn thổi rằng là do Bình phu nhân ỷ thế nhà mẹ đẻ đang đắc thể, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn nữa mà giết chết Như phu nhân.

Nhưng dù sao đây cũng chỉ là tin đồn, càng huống hồ Bình Phủ đã rất âm thầm xử lý việc Như phu nhân bệnh chết, cũng không thấy bình quốc công trút giận lên Bình phu nhân, tin đồn đương nhiên cũng phai nhạt đi.

Có lẽ vì nghe thấy tin đồn ngoài nhân gian, Bình phu nhân đã đích thân nuôi dưỡng Bình Duệ bên người hệt như nuôi dạy con ruột của mình vậy. Những thứ Bình Lập có thì Bình Duệ có, Bình Lập không có, Bình Duệ cũng có.

Những buổi hội họp các quý phụ hay thậm chí là yến hội trong cung, Bình phu nhân cũng đều dắt theo Bình Duệ.

Bình quốc công rất vừa lòng với việc này. Những suy đoán Bình phu nhân hại chết Như phu nhân bên ngoài dân gian cũng dần tan biến nhờ những hành động thực tế Bình phu nhân đối xử độ lượng rộng rãi với Tam công tử.

Đối với việc bình quốc công và Bình phu nhân yêu chiều Bình Duệ, bên ngoài thì không ai tiện nói điều gì, nhưng trong lòng những quý phụ cáo mệnh đều kiêng kị với chuyện xấu Bình quốc công sủng thiếp diệt thế, trọng thứ kinh đích. Đều là phụ nữ với nhau, bọn họ đều không nhịn được mà bất bình thay cho Bình phu nhân.

Không có quy củ, làm sao thành chính thống được?

Việc này cũng khiến Bình Duệ nhìn ngoài thì có vẻ nở mày nở mặt nhưng thật ra hắn cũng bị người ta đặt trong tình thế cô lập gượng gạo. Trong tất cả các buổi yến tiệc tụ tập, vĩnh viễn chỉ có mỗi mình hắn là thứ xuất thấp kém, cho dù hắn có thông minh xuất chúng đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể khiến những phu nhân kia thật lòng thích hắn, ngược lại càng kiêng kị và khinh thường hắn hơn. Thế là, trên sao dưới vậy, cho dù là người lớn hơn hay nhỏ hơn Bình Duệ cũng đều xa lánh, thậm chí là bắt nạt hắn.

Năm ấy khi quen biết Bình Duệ, Liêu Thanh Vân năm tuổi, Bình Duệ sáu tuổi.

Liêu Thanh Vân đến nay vẫn không thể quên được tình cảnh khi hắn lần đầu gặp Bình Duệ. Hắn nhớ rất rõ, ở nhà mẹ đẻ Bình phu nhân, trong hậu hoa viên của Vương Phủ, hắn mải lo bắt bướm nên chạy vào một góc hẻo lánh.

Vừa đúng lúc bắt gặp mấy vị biểu huynh đệ Vương gia đang bắt nạt Bình Duệ, mà Bình Lập lại chỉ đứng một bên khoanh tay đứng nhìn. Hắn không dám lên tiếng, bụm miệng trốn vào sau một hòn giả sơn bên cạnh, mở to mắt nhìn Bình Duệ bị mấy tên biểu huynh đệ to khỏe của Vương gia cưỡng chế bóp mở miệng, một người trong số đó cười hả hê tè vào miệng hắn... Sau đó, bọn họ rời đi, bỏ lại một mình Bình Duệ ngồi trên mặt đất.

Bình Duệ cúi đầu nhưng không hề khóc, chỉ là hai bàn tay nắm chặt lại thành quyền. Liệu Thanh Vân còn nhỏ tuổi không biết vì sao lại không dám đi lên làm phiền, chỉ tiếp tục trốn kĩ hơn, không muốn để Bình Duệ phát hiện.

Không biết qua bao lâu, Bình Duệ từ từ bò dậy.

Liêu Thanh Vân đến nay vẫn không nghĩ ra vì sao lúc ấy hắn lại đi theo Bình Duệ, nếu không làm vậy, có lẽ hắn cũng không trở thành Liêu Thanh Vân của ngày hôm nay.

Thật ra khi ấy Bình Duệ cũng không đi xa mà đi vào trong kẽ hở của hai hòn giả sơn. Đợi đến khi nhìn thấy rõ Bình Duệ đang làm gì trong đó, Tiểu Thanh Vân ngây người. Tiểu Bình Duệ rút ra một con dao nhỏ rất kì quặc, giết chết con cóc đang kêu ộp ộp. Liệu Thanh Vân không biết mình bị dọa sợ hay vốn đã kinh sợ, hai chân mềm nhũn, hỗn loạn ngã nhào xuống đất.

Lúc này, Bình Duệ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tiểu Thanh Vân. Liêu Thanh Vân khi ấy không cách nào hình dung được đó là ánh mắt như thế nào, chỉ cảm thấy mình sợ hãi đến mức muốn chạy trốn, nhưng cả người hắn đều không thể cử động. Bình Duệ không hề làm khó hắn, nhìn hắn một hồi lâu rồi thản nhiên cúi đầu, chuyên tâm làm việc trên tay mình. Lột da, rút gân, xẻ thịt, phân cốt... giống như đã làm hàng trăm lần rồi vậy, thuần thục, lưu loát, dứt khoát và cũng rất tàn nhẫn vô tình.

Có lẽ bởi vì tuổi còn nhỏ ngây ngô, có nhiều thứ không hiểu, cũng có lẽ dáng vẻ như thế này của Bình Duệ khiến Tiểu Thanh Vân phút chốc lại nhớ đến việc Bình Duệ vừa bị bắt nạt ban nãy.

Sự sợ hãi trong lòng Liêu Thanh Vân đột nhiên biến mất, ngược lại còn có thêm cảm giác tò mò và sùng bái. Hắn đột nhiên cảm thấy Bình Duệ rất lợi hại, không hề giống dáng vẻ bị bắt nạt ban nãy chút nào.

Từ đầu đến cuối, Bình Duệ không hề lên tiếng, nhưng từ đó về sau, hễ có cơ hội gặp mặt mà Bình Duệ chỉ có một mình là Liêu Thanh Vân sẽ luôn xuất hiện. Cứ như vậy, hắn cũng giúp Bình Duệ giảm bớt rất nhiều nguy cơ bị bắt nạt. Đối với sự tiếp cận của Liêu Thanh Vân, Bình Duệ không lạnh cũng không nóng, nhưng hắn lại dạy Liêu Thanh Vân cách giết cóc, chuột...

Sau này...

Nói đến đây, Liêu Thanh Vân dừng lại.

“Sau này, huynh quấn lấy Liêu bá phụ đòi học kĩ thuật khám nghiệm tử thi, còn... Bình Duệ thì sao?” Cố Lăng không nhịn được hỏi.

Liêu Thanh Vân cúi đầu nhìn tách trà đã sớm nguội ngắt, đáy mắt lại hiện lên vẻ hoảng hốt. “Sau này, chúng ta đều lớn rồi, ta đam mê nghiên cứu thị thể, nói chuyện với người chết, còn hắn thì đam mê nghiên cứu... cách tạo thành thi thể.”

Đáy mắt Cố Lăng hiện lên sự thấu hiểu và cả ngơ ngác. Có lẽ Thanh Vân lúc còn nhỏ không hiểu được hành vi của Bình Duệ mang ý nghĩ như thế nào, nhưng sau khi lớn lên thì hắn đã hiểu ra rồi.